Hồng Trang và Quý Hàn Sơ ở lại khách điếm này hai ngày. Đáng lẽ ngày thứ ba phải rời đi nhưng Quý Hàn Sơ không chịu đáp ứng.
Thân thể của Hồng Trang quá suy bại, không chịu nổi mệt nhọc. Chàng muốn nàng yên tâm ở lại đây dưỡng thương vài ngày, chờ sức khỏe tốt hơn mới tiếp tục lên đường.
Đương nhiên Hồng Trang không đồng ý: "Tam thúc của chàng sẽ đuổi được đấy, ông ta nhất định sẽ bắt ta lại."
Quý Hàn Sơ đang nhìn cái bếp lò nhỏ, thứ này mới được chàng mua về, chuyên dùng để sắc thuốc bổ cho Hồng Trang.
Quý Hàn Sơ: "Tam thúc đuổi theo ngươi làm gì?"
Hồng Trang tức giận: "Ông ta muốn biết tung tích của sư tỷ. Còn lâu ta mới nói nhé."
Quý Hàn Sơ nhìn ngọn lửa, không dám phân tâm, nhưng vẫn thấy tò mò: "Sư tỷ của ngươi có quan hệ gì với Tam thúc, tại sao Tam thúc phải tìm người đó?"
Hồng Trang không nói.
Trong phòng nhất thời yên tĩnh lại, có chút nặng nề.
Sau một lúc lâu, Hồng Trang mới rầu rĩ đáp: "Chờ đến khi chàng nhớ lại thì ta sẽ nói."
Quý Hàn Sơ "Ừ" một tiếng, đổ thuốc vào trong bát, chàng vẫy tay với Hồng Trang: "Lại đây uống thuốc."
Hương vị của bát thuốc này không hề kém cạnh với thuốc mà lần trước Quý Thừa Huyên mang cho nàng, vừa ngửi là thấy buồn nôn. Trong người của Hồng Trang nuôi cổ song sinh chứ không phải cổ hoạt tử nhân, cho nên sáu giác quan vẫn hoạt động bình thường. Mùi thuốc bay đến khiến dạ dày của nàng nhộn nhạo từng cơn, nàng nằm im trên giường giả chết: "Ta không uống."
Quý Hàn Sơ quay đầu, nhìn người quấn chăn như con nhộng ở trên giường.
Chàng ngồi xuống mép giường kéo một góc chăn, nhẹ nhàng khuyên nhủ: "Sao có thể không uống thuốc được chứ, nếu không uống thì thân thể sẽ không khỏe lên đâu."
Hồng Trang lắc đầu: "Chẳng tốt hơn chút nào. Thuốc bổ đến mấy cũng đều chui hết vào cổ trùng, không thể ngấm vào thân thể của ta."
Quý Hàn Sơ đau lòng, nhưng chàng vẫn kiên trì khuyên bảo nàng: "Cho cổ trùng ăn cũng được. Biết đâu sau đó ngươi sẽ không còn thấy khó chịu nữa, ít nhiều vẫn có tác dụng."
Hồng Trang xoay người, nhìn Quý Hàn Sơ: "Nhưng mà đắng lắm, ta không muốn uống."
Quý Hàn Sơ kéo chăn ra, không cho nàng trốn: "Nếu hôm nay ngươi uống hết thuốc thì lần sau ta sẽ mua kẹo đường cho ngươi."
Chàng từng nghe Hồng Trang nói rằng nàng rất thích ăn cái này.
Hồng Trang: "Vậy chàng phải bón cho ta."
Quý Hàn Sơ do dự một lát, cuối cùng cự tuyệt: "Nam nữ thụ thụ bất thân [1]."
Hồng Trang ngồi dậy, chọc vào môi chàng: "Hôn [1] cũng đã hôn rồi, chàng còn muốn thế nào nữa?"
[1] 亲 (Hán-Việt: thân): Có nghĩa là thân thiết, hôn hoặc thơm.
Quý Hàn Sơ không có cách nào đáp lại những lời này, chàng đứng lên bưng chén thuốc đến cho nàng: "Mau uống đi."
Hồng Trang đẩy nó ra xa. Nàng nhìn gương mặt tuấn lãng của Quý Hàn Sơ, nhất thời động ý xuân.
Nàng tranh thủ hôn chàng lúc chàng không chú ý, giọng nói mềm như bông: "Đồ cổ hủ, đêm nay chàng ngủ lại đây với ta, ta đảm bảo sẽ uống hết sạch."
Quý Hàn Sơ lùi ra phía sau một chút, dứt khoát cự tuyệt. Chàng không nói mấy câu chẳng có sức thuyết phục như nam nữ thụ thụ bất thân nữa, chỉ đơn giản và ngắn gọn là: "Không được."
Hồng Trang ngã nằm lên giường, cố ý véo vào tim chàng: "Vậy cứ để mặc ta chết đi. Chàng đừng chạm vào ta, dù sao ta cũng không uống, chết thì thôi."
Quý Hàn Sơ không có biện pháp đối phó với sự càn quấy của nàng.
Tóm lại là vẫn phải nhường một bậc. Chàng hạ giọng, nói: "Ngươi ngủ trên giường, còn ta ở lại đây canh chừng."
Hồng Trang liếc mắt: "Chàng sẽ không nhân lúc ta ngủ mà chạy trốn đấy chứ?"
Quý Hàn Sơ bất đắc dĩ: "Sẽ không."
"Nhỡ Tam thúc của chàng đến thì phải làm sao?"
Sắc mặt của chàng nhu hòa hơn chút: "Ta sẽ không để thúc ấy mang ngươi đi."
Hồng Trang không tin: "Chàng đánh thắng được ông ta không?"
Nàng từng giao đấu với ông ta một lần, nếu gắng sức liều mạng thì cũng tạm coi là ngang tay. Nàng không quá tin tưởng Quý Hàn Sơ có thể đánh bại được Quý Thừa Huyên.
Từ trước đến nay, Quý Hàn Sơ luôn luôn không thích đề cập đến vũ lực. Nhưng để khiến đối phương tin tưởng lời hứa hẹn của mình, chàng bèn thẳng thắn đáp: "Nếu dùng hết mười phần công lực thì cũng không quá khó."
"Thật không đấy?" Nàng không tin cho lắm, sợ chàng lừa mình.
Quý Hàn Sơ gật đầu, chàng còn chưa kịp nói tiếp thì bỗng nhiên bát thuốc nổi lên gợn sóng.
Ngay tại lúc này, một bóng người phá cửa sổ đột nhập vào gian phòng trong chớp nhoáng. Dưới ánh trăng, dáng vẻ của người này dần rõ ràng hơn, lưỡi đao sắc bén chứa nội lực thâm hậu bổ thẳng về phía hai người trong phòng.
Quý Hàn Sơ rút kiếm ngay lập tức. Vì tay phải đang bưng bát thuốc nên chàng buộc phải dùng tay trái để tấn công. Mặc dù vậy, động tác của chàng vẫn cực kỳ chuẩn xác và tàn nhẫn, chớp mắt đã đỡ được chiêu này.
Vũ khí va chạm vào nhau tạo nên chấn động khiến cả hai bên phải lùi lại vài bước, thậm chí trên bát thuốc đã xuất hiện vết nứt. Người nọ thuận tay thu lại Câu nguyệt, ánh mắt khi nhìn về phía chàng còn chứa sự tán thưởng mơ hồ.
Hồng Trang không biết phải nói gì: "Khai Dương sư bá, sao người lại xuất hiện theo cách đáng sợ thế!"
Khai Dương quay đầu nhìn nàng: "Hắn nói hắn có thể thắng được Quý Thừa Huyên. Ta không tin."
Vừa dứt lời, ông nhìn sang Quý Hàn Sơ, tiếng nói cao hơn: "Nhưng bây giờ thì ta tin rồi."
Quý Hàn Sơ bình tĩnh đáp: "Do ngài đã nhường thôi."
Khai Dương: "Ta không nhường. Kiếm pháp của ngươi khá hơn Quý Tĩnh Thịnh. Tương lai khi đến tuổi của hắn, chắc chắn ngươi sẽ ưu việt hơn nhiều."
Ông dừng một lát rồi lại hỏi: "Có hứng thú gia nhập môn phái của ta không?"
Hồng Trang nghe đến đây bèn bật nhảy khỏi giường: "Không được."
Ở Thất Tinh cốc, không chỉ riêng Dao Quang mà tất cả các môn chủ đều không được phép thành thân. Lỡ như Quý Hàn Sơ đi theo Khai Dương sư bá thì nàng biết làm gì bây giờ.
Quý Hàn Sơ đặt thuốc xuống bàn, lại ôm nàng về giường một lần nữa: "Sàn nhà lạnh lắm, ngươi đừng bước xuống."
Khai Dương nhíu mày: "Ta không hỏi con."
Hỏi chàng thì cũng vậy thôi. Quý Hàn Sơ lắc đầu, chắp tay nói: "Cảm ơn tiền bối đã ưu ái, nhưng......"
Khai Dương: "Không cần phải nói tiếp, ta biết rồi."
"......"
Hồng Trang hỏi: "Sao sư bá lại đến đây?"
Khai Dương vốn không quan tâm chuyện thế sự. Nếu ông đã hạ bước đến tận nơi này, vậy hẳn không phải việc nhỏ.
Quả nhiên Khai Dương nói: "Người câm nhờ ta chuyển lời đến con, nó và Hồng Tụ đang trên đường đến Giang Nam. Dặn con ở đây chờ, không được chạy linh tinh, tránh cho đến khi đó lại không tìm thấy đâu."
Hồng Trang đã sớm biết chuyện sư tỷ đến đây. Bản chất của cổ song sinh là không thể cách nhau quá xa, từ ngày nàng rời khỏi Nam Cương thì sư tỷ và Người câm cũng dần theo sau.
"Con đã biết."
Khai Dương gật đầu, ông xoay người nhảy qua cửa sổ như một cơn gió. Căn phòng nhanh chóng khôi phục lại sự yên tĩnh.
Hồng Trang trề môi: "Chàng đang muốn trả thù ta đúng không, định khiến ta chết vì đắng đây mà."
Quý Hàn Sơ dở khóc dở cười: "Ta chỉ muốn tốt cho ngươi mà ngươi lại coi là lòng lang dạ thú. Sao có thể không nói đạo lý như vậy được chứ?"
Hồng Trang lanh mồm lanh miệng: "Nếu nói đạo lý thì đã chết một vạn lần từ lâu rồi."
Quý Hàn Sơ không đáp lại.
Không biết đây đã là lần thứ mấy nghe được từ "Chết" từ miệng của nàng, điều này khiến chàng không thể thờ ơ.
Chàng rất ghét việc Hồng Trang cứ động một cái lại lôi cái chết ra để nói, cực kỳ ghét.
Quý Hàn Sơ bình ổn lại cảm xúc, thỏa hiệp với nàng: "Ngươi uống hết chỗ thuốc này rồi ta sẽ mua kẹo đường cho ngươi."
Hồng Trang: "Vậy chàng bón cho ta đi."
Quý Hàn Sơ chẳng còn cách nào khác, đành phải đồng ý với nàng.
Thuốc này thật sự rất đắng, khuôn mặt của Hồng Trang nhăn thành một nhúm. Nhưng biết sao giờ, Quý Hàn Sơ tự tay đút nên nàng chỉ có thể nhẫn nhịn mà thôi. Sau khi vất vả uống xong, nàng lè lưỡi tự nâng tay quạt gió cho chính mình.
Quý Hàn Sơ dọn dẹp bàn, mỉm cười không nói gì. Bất chợt có hai bàn chân trần trụi lọt vào trong tầm mắt, chàng vội bỏ luôn chén bát sang một bên, lặp lại trọng trách bế nàng lên giường. Chàng đi ra đi vào khắp nơi tìm giày và tất để đeo cho nàng, miệng thì quở trách: "Ta dùng biết bao thuốc bổ điều dưỡng thân thể cho ngươi, vậy mà ngươi chẳng chịu yêu quý chính mình một chút nào cả."
Hồng Trang rất biết nghe lời, ngoan ngoãn để chàng xỏ tất đi giày cho mình. Xong xuôi nàng mới nói: "Quý tam, chàng thật tốt."
Quý Hàn Sơ hơi giật mình.
Lúc này chàng mới ý thức được hành động của bản thân. Chàng xỏ tất đi giày cho nàng, vì nàng mà sắc thuốc bổ, còn phải mua kẹo đường cho nàng ăn.
Rõ ràng nàng là người bắt cóc chàng cơ mà.
Thấy người vẫn đang ngây ngốc, Hồng Trang bèn hôn một cái ở sau tai chàng: "Sao còn chưa đi thế?"
Quý Hàn Sơ ngắt lời: "Trước kia, người đó thích ngươi nhiều lắm phải không?"
Hồng Trang khó hiểu: "Ai cơ?"
Quý Hàn Sơ trầm giọng nói: "Ta của trước kia."
Trước kia?
Khi ấy chàng đối với nàng, không phải là thích.
Chàng yêu nàng như mạng, quả thật ngay cả mạng sống cũng có thể không cần.
Hồng Trang chậm rãi gật đầu.
Quý Hàn Sơ cười: "Người đó rất yêu ngươi."
Chàng chắc chắn điều này.
Hồng Trang không đáp. Lời nói mang ý phân biệt của chàng khiến nàng không thoải mái.
Quý Hàn Sơ tiến lại gần, đầu tiên là vươn tay móc một ngón tay của nàng, sau đó từ từ nắm lấy. Chàng mở cửa, hai người cùng nhau xuống dưới lầu.
Cho dù chỉ tiếp xúc bằng một ngón tay, nhưng lại mang tới cảm giác ấm áp và vui sướng như thể tìm lại được thứ đã đánh mất.
Hồng Trang đi theo phía sau chàng, nàng chợt cảm thấy có chút ghen tuông. Nàng nhìn chàng, nhìn nam nhân đang bước đi ngay trước mắt mình. Dáng người của chàng mảnh khảnh là thế, nhưng vẫn đủ rộng lớn để thay nàng chắn hết gió mưa.
Phải làm sao đây, nàng thật sự rất thích chàng.
Thích đến nỗi dù phải tan xương nát thịt một lần nữa thì nàng cũng không hối hận.
Quý Hàn Sơ kéo tay Hồng Trang xuống lầu. Tư thế của hai người không quá thân mật nhưng với vẻ ngoài tuấn nam mỹ nữ, một trắng một đỏ lại đoạt hết ánh nhìn của mọi người xung quanh. Hơn nữa khi nãy Hồng Trang còn làm trò trước cửa phòng của Quý Hàn Sơ, nên vừa xuất hiện là mọi người đều có thể nhận ra ngay.
Tất nhiên cũng có kẻ mang ý đồ xấu xa.
Hai gã nam nhân ngồi bên cửa ở hướng nam đã liên tục nhìn chằm chằm vào Hồng Trang từ nãy tới giờ.
Võ công của bọn họ xem như thuộc hàng trung đẳng, cũng có chút bản lĩnh. Bọn họ có thể nhìn ra Hồng Trang bị nội thương nên mới dám nảy sinh ý đồ khác.
Những cao thủ thực thụ thường che giấu bớt nội lực của chính mình, Quý Hàn Sơ cũng không ngoại lệ. Không phải cố ý ra vẻ, đây chỉ đơn giản là thói quen của chàng mà thôi. Hai gã kia ngó nghiêng nửa ngày đều không phán đoán được năng lực của chàng, bọn họ bèn quyết định đánh cược một phen. Người nam nhân áo trắng này trông quá trẻ tuổi, cho dù biết võ công thì cũng không phải đối thủ của hai gã.
Đêm nay, bọn gã nhất định phải nếm thử mùi vị của tiểu nương tử đi phía sau người áo trắng này.
Nếu đã là vợ người ta thì càng tốt, hương vị tuyệt đối khác hẳn nhóm xử nữ giống như cá chết kia. Nhìn một thân da thịt nuột nà là biết chắc chắn nàng đã thân mật với nam nhân, chơi loại nữ nhân này mới sảng khoái, lỗ nhỏ bên dưới sẽ cắn chặt vô cùng.