Tại một thiên hà xa xôi hẻo lánh nào đó trong vũ trụ, trên nền trời đen thẫm giữa vũ trụ mênh mông có một vệt ánh sáng mờ nhạt giữa vô số các vì sao xa xăm, ở trung tâm vệt sáng là một ngôi sao già cỗi phát ra thứ ánh sáng nhợt nhạt yếu ớt như ngọn lửa lụi tàn dần trong đêm tối.
Những hành tinh, hay nói đúng hơn là những thiên thể đã từng quay xung quanh ngôi sao già cỗi này phần lớn đã mất đi sự sống từ lâu và trở thành những khối đá lạnh lẽo trơ trọi bị bao phủ bởi lớp bụi vũ trụ dày đặc, bề mặt của chúng chỉ toàn những hố sâu khô cằn, những hoang mạc và băng giá trải dài, không nói đến bầu khí quyển, nếu như không khí còn tồn tại cũng chỉ là những làn sương mỏng manh tràn đầy độc hại.
Thế nhưng giữa sự tĩnh lặng c·hết chóc không ngừng bao trùm lên tinh hệ lạnh lẽo và cằn cỗi này, vẫn còn tồn tại đơn độc một hành tinh nhỏ bé đang kiên cường giữ lấy một chút sự sống cuối cùng.
Vốn dĩ hành tinh này nó đã từng có một cái tên, thậm chí còn được vinh dự trở thành một trong những tuyến đường giao thương trong vũ trụ thuộc quyền sở hữu của một tập đoàn tài chính khổng lồ có tên là IPC - Interalstral Peace Corporation hay còn được gọi là Công Ty Hành Tinh Hoà Bình.
Tuy nhiên bởi vì sau đó bị ảnh hưởng nặng nề từ một cuộc c·hiến t·ranh khổng lồ xuyên qua hàng chục triệu năm ánh sáng khiến cho toàn thể vũ trụ phải lao đao, gần như toàn bộ cơ sở vật chất và toàn thể sự sống tồn tại trong tinh hệ này bị quét sạch.
Vì thế mà không lâu ngay sau c·hiến t·ranh kết thúc, toàn thể tinh hệ được Công Ty nhanh chóng đánh giá là đã “c·hết” họ ngay lập tức cắt đứt mọi con đường giao thương đi ngang tinh hệ này, xoá bỏ hành tinh này khỏi Bản Đồ Hành Tinh, khiến cho tên và lịch sử của nơi này chỉ còn là tàn tích bị lãng quên giữa vũ trụ bao la.
Đối với Công Ty mà nói, tập đoàn sẽ không hao phí thời gian đầu tư một mảnh đất đã mất hết giá trị và lụi tàn, thứ mà sẽ chỉ làm chậm đi quá trình bành trướng và thống trị quyền lực dựa trên sự giàu có của mình trên hàng ngàn những mảnh đất màu mỡ khác.
Mặc dù đã bị vùi lấp trong dòng sông lịch sử một cách không thương tiếc như vậy, nhưng cho đến hiện tại ít nhất vẫn còn tồn tại một người nhớ được tên của hành tinh nhỏ bé nhưng bất khuất này.
. . .
Tại phía trên bề mặt của hành tinh cằn cỗi, ánh sáng từ ngôi sao già nua chiếu xuống dịu nhẹ vừa đủ để nó có thể duy trì sự sống.
Mặt trời sắp sửa lặn, bầu trời trông như thể sắp bị màn đêm nuốt chửng.
Ở bên trong một căn phòng nhỏ bình dị nằm lẩn khuất đằng sau những tòa kiến trúc cao tầng đổ nát, nơi mà đã từng một thời cao v·út và hùng vĩ, giờ đây chỉ còn là những khối đá vụn vỡ chồng chất lên nhau, vươn ra như những bộ xương trơ trọi giữa bầu trời âm u.
Nằm ở trên chiếc giường đơn cũ kỹ được trải phủ bằng bộ chăn ga đã bạc màu là một người thanh niên có vẻ mặt tái nhợt, cơ thể tràn đầy những v·ết t·hương cũ và mới, thậm chí nửa gương mặt bên trái đều bị quấn quanh trong một lớp băng vải.
Bóng tối xâm chiếm đôi mắt của cậu, nó sền sệt, nhầy nhụa, che khuất tất cả mọi thứ xung quanh.
Mọi thứ đều hoà làm một với bóng tối, Randolph cảm thấy bản thân như thể rơi vào trong một chiều không gian đen nhánh, cậu không thể hô hấp, không thể cử động, chỉ có ý thức lẻ loi trôi nổi khắp nơi.
Trong khoảng không gian mơ màng, Randolph tựa hồ như nhìn thấy được rất nhiều thứ.
Cậu nhìn thấy huyết dịch tuôn trào như đại hồng thuỷ nhuộm đỏ toàn bộ thế giới, khói đen mịt mù bao trùm bầu trời, lửa t·hiêu r·ụi mọi thứ trong tầm mắt, tiếng sấm chớp nổ tung, tiếng gỗ b·ốc c·háy lách tách, tiếng vật thể sụp đổ và tiếng khóc than ai oán văng vẳng khắp không gian.
Randolph lết từng bước khó nhọc trên nền đất lạnh giá đồng thời đưa mắt nhìn xung quanh và cất tiếng nói:
“Có... ai... không?”
Đáp lại giọng nói khô khốc của cậu chỉ là một làn gió mang theo mùi tanh tưởi của máu và cháy khét của than thổi qua.
Thời gian lặng lẽ trôi qua, cho tới khi tia sáng cuối cùng của mặt trời vụt tắt vẫn không hề có lấy một tiếng trả lời nào.
Từng giọt mưa từ giữa không trung bắt đầu rơi xuống tí tách không ngừng, bóng tối u ám bao trùm toàn bộ mặt đất, kéo dài mãi cho đến tận đường chân trời.
Bất chợt từ giữa cái bể máu thịt này, có hai đống bầy nhầy màu đen lộ ra lọt vào trong tầm mắt của Randolph.
Cậu gắng gượng ngửa cổ lên, nuốt một chút nước mưa để làm dịu đi cơn đau rát từ cái cổ họng khô khốc.
Randolph vô thức bước về nơi đó.
Trong đêm tối mờ ảo, cậu nhìn thấy hai cục thịt duy nhất vẫn còn “khá nguyên vẹn” đã cháy khét nằm chìm trong vũng máu.
Nó kinh khủng đến mức không còn có thể nhận dạng được, tuy nhiên Randolph ngay lập tức nhận ra những đường nét quen thuộc từ trên hai cái xác đã cháy đen này.
Cậu cảm nhận được cảm giác thô ráp và nóng bỏng truyền đến từ đầu ngón tay khi chạm vào hai cái xác bị đốt cháy thành than đen. Những cái xác này chỉ mới bị thiêu cháy cách đây không lâu. Tuy nhiên không chỉ sinh mệnh lực, mà ngay cả linh hồn cũng đã hoàn toàn tan biến.
Randolph chầm chậm đưa cặp mắt đục ngầu của mình nhìn lên bầu trời đen kịt trên đầu, không hề có lấy một ngôi sao nào, chỉ có những cái đuôi sao chổi liên tục lướt qua và biến mất ở đường chân trời.
Không gian xung quanh Randolph bỗng dưng co lại trở thành một khối đồng nhất, mọi thứ trở nên mịt mù và tối tăm, âm thanh hai bên tai bắt đầu ù đi và nhỏ dần, mỗi một hơi thở của cậu đều trở nên nặng trĩu khi hấp thụ bầu không khí khó chịu này.
Ngày hôm nay, hành tinh Lanchester chỉ còn lại duy nhất một người sống sót.
. . .
Thứ đầu tiên chào đón Randolph khi tỉnh dậy là một tràng ho khô khốc cùng với cơn đau xuyên thấu cơ thể khiến cho lồng ngực cậu như muốn nổ tung ra.
Ý thức cùng giác quan nhanh chóng quay trở về làm cho cơ thể của Randolph run lẩy bẩy, mồ hôi tuôn ra như suối trên trán.
Một lát sau, cậu chậm rãi mở ra đôi mắt của mình, bóng tối xung quanh dần rút đi như thuỷ triều, theo sau đó là ánh sáng chiếu rọi mọi thứ xung quanh.
Randolph thở dốc liên tục, cậu ngẩng đầu lên nhìn vào luồng ánh sáng mờ ảo toả ra từ cái bóng đèn sắp cháy mà mình đã quên tắt đi trước khi chìm vào giấc ngủ.
Randolph đứng dậy lảo đảo đi xuống giường, tiện thể nhặt lên cái chăn đã bạc màu nằm sõng soài trên mặt đất cùng với dọn dẹp đống quần áo bẩn vứt vương vãi khắp nơi.
Xung quanh căn phòng chỉ toàn là vỏ lon bia và chai lọ rỗng lăn lóc khắp nơi. Những hộp thức ăn đóng hộp đã khui mở bị nhét đầy vào các góc phòng. Hàng loạt mẩu thuốc lá hút dở rải rác khắp nơi, và cuối cùng là một lọ thuốc ngủ rỗng tuếch được đặt ngay đầu giường.
Ánh mắt cậu lướt qua căn phòng bừa bộn với một cảm giác trống rỗng, mệt mỏi dâng lên trong lòng.
Bước vào trong phòng tắm, phản chiếu trong tấm gương bể nát là một gương mặt trông vô cùng xa lạ nhưng lại cũng rất quen thuộc, đến mức khiến cậu cảm thấy như không còn nhận ra chính mình.
Mỗi mảnh gương vỡ phản chiếu một phần của gương mặt, râu ria xồm xoàm, đầu tóc dài bẩn thỉu, đôi quầng mắt thâm đen, da mặt nhợt nhạt cùng với một lớp băng vải quấn quanh một nửa đầu..
Nó là gương mặt của một kẻ sắp c·hết.
Cầm lên một lon bia đã khui dở để ở trên bệ rửa mặt và nốc một ngụm, chất cồn tràn vào như lửa đốt cháy cổ họng, từng dây thần kinh căng lên, cơ thể co rút như đang muốn kháng cự lại hành động này của Randolph, nhưng cậu không quan tâm.
Nghiêng đầu nhìn qua tấm ảnh chân dung gia đình ba người được đóng khung treo ở trên tấm gương, Randolph lẩm bẩm đọc dòng chữ nguệch ngoạc ghi trên tấm ảnh.
Ngón tay cậu siết chặt, tiếng kim loại bị bóp méo vang lên, một chút bia còn sót lại ở bên trong lon bia chảy hết ra ngoài và nhỏ giọt xuống sàn nhà lạnh lẽo.
Hôm nay là tròn 20 năm Randolph đi đến thế giới này, cũng chính là sinh nhật 20 tuổi của cậu, nhưng sẽ chẳng có một ai ở bên cạnh để chia sẻ niềm vui này với Randolph cả, bởi vì cậu là người cuối cùng còn sót lại.