Chương 12: Ngày Hôm Nay, Ngày Hôm Sau, Ngày Hôm Sau Nữa, Sẽ Chỉ Có Một Tôi
Ánh sáng vàng dịu từ đống lửa trại toả ra chiếu sáng một phần gương mặt của Randolph và Acheron.
Lúc này đây hai người đang ngồi sát bên nhau, tiếng lửa cháy tí tách vang lên không ngừng trong màn đêm tĩnh lặng.
Ở trước mặt Randolph và Acheron cắm hai cành gỗ nhỏ, ở đầu những cành gỗ cắm một thứ gì đó màu trắng, có vẻ như là kẹo dẻo.
Randolph hơi nghiêng người về phía trước, nhấc cành gỗ lên và xoay đều cục kẹo dẻo ở trên ngọn lửa, lớp vỏ ngoài của nó dần dần trở nên cháy xém và chuyển sang màu vàng ruộm.
Đợi cho đến khi lớp vỏ ngoài của cục kẹo dẻo đã đạt yêu cầu, cậu lấy nó ra khỏi cành gỗ và thổi một chút để cho nó hạ nhiệt, sau đó đặt cục kẹo dẻo vào trong lòng bàn tay của Acheron.
Acheron ngẩng đầu lên nhìn về một phần gương mặt đang được ánh lửa phản chiếu của Randolph, một loại cảm giác thân thiết và hoài niệm quen thuộc dâng lên trong lồng ngực cô, cảm giác ấy tựa như gặp được… cái bóng của những người bạn cũ đã không còn tồn tại.
Bỏ cục kẹo dẻo vào trong miệng, dù Acheron đã không còn có thể nếm được nhiều hương vị nữa nhưng một chút cảm giác ngọt ngào vẫn tan chảy trên đầu lưỡi, cô nhắm mắt lại cười khẽ một tiếng rồi nói:
“Đã bao lâu rồi tôi mới cảm nhận được cảm giác buông lỏng như thế này. Lần cuối cùng mà tôi trải qua cảm giác này… là từ khi nào?”
Randolph tiếp tục đặt một viên kẹo dẻo khác vào lòng bàn tay của Acheron, cậu không nói gì cả mà chỉ im lặng chờ đợi cô tiếp tục lên tiếng.
“A… là ở Orkron. Ở nơi đó tôi tình cờ gặp được một vị Khách Vô Danh, tên của cô ấy là… Frebass, một người rất đặc biệt. Chiều cao… có lẽ chỉ đến ngực của tôi, trên người lúc nào cũng mặc một bộ giáp trụ cồng kềnh. Khi chúng tôi gặp nhau lần đầu, giáp trụ của cô ấy đã bị hư vô ăn mòn đến mức không còn nhìn thấy rõ ràng được hình dạng của chúng.”
“Chúng tôi cùng nhau dựng lều nơi hoang dã, kể cho nhau nghe câu chuyện của bản thân, bàn xem ngày mai phải làm gì. Mặc dù biết tôi đã không thể nếm được nhiều hương vị nữa nhưng cô ấy vẫn ưu thích làm món bánh mochi Orkron cho tôi nếm thử, nó rất ngon, cô ấy rất thích khi tôi khen ngợi món bánh mochi của cô ấy.”
Randolph ngồi ở kế bên lắng nghe Acheron kể chuyện, thỉnh thoảng sẽ lại đặt một cục kẹo dẻo vào lòng bàn tay của cô, cậu đã cảm nhận được câu chuyện này sẽ không có một cái kết có hậu.
Quả nhiên, gương mặt của Acheron bỗng nhiên lộ ra vẻ đau thương, cô nhìn xuống cục kẹo dẻo trong lòng bàn tay mình, bên trong giọng nói có một chút chua xót.
“Mục tiêu của cô ấy là chạm vào bờ bên kia của Hư Vô, khai phá ra một con đường mới còn sâu và xa hơn so với Aeon Khai Phá [Akivili] đi đến nơi mà ngay cả Ngài cũng không thể đến được.”
Acheron lấy từ trong tay áo ra một cái cái huy chương có chút thô ráp, đặt nó ở chính giữa lòng bàn tay mình để cho bản thân và Randolph đều có thể nhìn thấy.
“Đây là món quà chia tay mà Frebass đưa cho tôi, cô ấy nói nó là Huy Chương Vinh Dự của những vị Khách Vô Danh do chính tay mình chế tạo.”
Một cái bóng màu đen mờ ảo hiện lên trong tâm trí Acheron, cái bóng vươn tay đến và chạm vào tấm huy chương trên tay cô.
‘Khi cô gặp được những vị Khách Vô Danh khác trong chuyến hành trình của mình, xin hãy đem thứ này giao cho bọn họ, để cho bọn họ đưa nó về lại Đội Tàu Astral, nếu như Đội Tàu Astral vẫn còn tồn tại trong vũ trụ.’
Nhìn thấy Acheron bỗng dưng ngồi ngẩn người, Randolph do dự một chút rồi cất tiếng:
“… Acheron.’
Acheron bị giọng nói của Randolph đánh thức khỏi trạng thái ngẩn người, bàn tay vô ý thức nắm chặt lấy Huy Chương Vinh Dự, cô ngẩng đầu lên bối rối nhìn cậu và nói:
“Xin lỗi, chỉ là ký ức của tôi có hơi mơ hồ, chúng ta… đang nói về cái gì vậy?”
Randolph mỉm cười, cậu chỉ tay vào cái huy chương đang được Acheron nắm chặt trong lòng bàn tay nói:
“Frebass nếu như nghe được lời cô vừa nói chắc chắn cô ấy sẽ thương tâm gần c·hết, tôi nghĩ trong vòng một khoảng thời gian dài trong tương lai sẽ không còn món bánh mochi Orkron nào để cho cô nếm thử nữa đâu.”
Acheron giật mình cúi đầu nhìn xuống, lòng bàn tay từ từ buông lỏng ra, cô thở dài một hơi.
“Xin lỗi-”
Randolph ngay lập tức cắt ngang lời Acheron.
“Không cần lúc nào cũng nói lời xin lỗi, ở đây không có ai có lỗi cả.”
Acheron bình thản nói tiếp:
“…Tôi là Hành Giả Vận Mệnh Hư Vô, ở những vùng đất mà tôi đã từng đi qua, người ta gọi những kẻ như tôi là Kẻ Tự Huỷ Diệt, bởi vì vận mệnh của những kẻ bước đi trên con đường này cuối cùng đều sẽ kéo bản thân về phía tự huỷ diệt.”
“Tình cảm, ký ức, giác quan, màu sắc… tất cả mọi thứ từng thuộc về một người đều sẽ bị Trầm Miên Vô Tướng Giả dần dần đồng hoá, cuối cùng hoá thành hư vô.”
Randolph trầm tư suy nghĩ một lúc, sau đó cậu bắt lấy một sợi tóc của Acheron rồi mỉm cười nói:
“Kẻ Tự Huỷ Diệt sẽ mất đi tất cả màu sắc của mình, nhưng mà… không phải cô vẫn còn giữ lại được một chút màu sắc của mình hay sao? Màu tím này, nó rất đẹp đúng không?”
Thả xuống sợi tóc của Acheron, Randolph đem hai tay đặt ở trên đầu, cậu thả lưng nằm xuống mặt đất, ánh mắt nhìn lên bầu trời sao trên đầu.
“Tất nhiên nếu như tất cả sinh mệnh trên vũ trụ này cuối cùng đều sẽ hướng về phía t·ử v·ong, hóa thành hư vô… Vậy thì tại sao không để cho sinh mệnh ngắn ngủi này toả sáng đặc sắc một chút?”
“Nhìn xem tôi, Acheron. Nhìn xem tương lai tôi sẽ tỏa ra màu sắc gì, nhìn xem khi sinh mệnh của tôi khi đi đến hồi kết thì nó sẽ trở nên như thế nào? Liệu tôi sẽ vĩnh viễn biến mất khỏi vũ trụ này hay tôi vẫn sẽ còn sống trong những câu chuyện và ký ức của những người còn sống. Cô có muốn đánh cược với tôi hay không? Đánh cược rằng tôi sẽ tạo ra kỳ tích, hay là lụi tàn như mảnh đất khô cằn này.”
Acheron nghiêng đầu nhìn vào đôi mắt của Randolph, đôi mắt của cậu lúc này đang phản chiếu toàn bộ tinh không, sâu thẳm thâm thuý như vũ trụ vô biên.
“Anh thay đổi, lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, anh… trống rỗng, nhưng hiện tại… cảm giác thật tràn đầy.”
Randolph nâng cánh tay lên chộp vào không khí như muốn bắt lấy những ngôi sao trên bầu trời, cậu nói:
“Bởi vì lúc này đây tôi là tôi của hiện tại, không phải là tôi của quá khứ, quá khứ là động lực để chúng ta tiến về tương lai, không phải thứ níu lấy bước chân của chúng ta ở hiện tại.”
“Ngày hôm nay, ngày hôm sau, ngày hôm sau nữa, mãi cho đến khi sinh mệnh này cháy hết sẽ chỉ có duy nhất một tôi luôn tiến về phía trước.”
“Đương nhiên, khi sinh mệnh của tôi đi đến hồi kết, tôi hy vọng cô sẽ có mặt ở đó để chứng kiến nó, Vong Xuyên không sóng, tôi rất sợ mình sẽ lạc đường.”
Acheron ôm thanh đao vào trong ngực, ngón tay siết nhẹ vỏ đao, đôi môi màu đỏ của cô mím lại, từng lọn tóc màu tím sẫm nhẹ nhàng phất phơ trong làn gió.
Qua một hồi lâu sau, khi đống lửa trại đã dần tắt chỉ còn lại những ngọn lửa nhỏ li ti nhảy múa yếu ớt trên lớp than đỏ rực, giọng nói của Acheron mới một lần nữa cất lên.
“Tôi sẽ. Tôi sẽ ở bên để chứng kiến màu sắc mà anh tỏa ra… cho đến khoảnh khắc cuối cùng.”