Buổi sáng “nữ hoàng” căn dặn buổi trưa có khách đến, nên Nam Cung Nghiêu ngoan ngoãn ra ngoài mua đồ ăn, bận trước bận sau chuẩn bị một bàn lớn, gần mười hai giờ, Uất Noãn Tâm trở về, phía sau còn có một người đàn ông.
Đó không phải là tên quỷ da trắng gọi là “Henry” gì đó sao?
Sao lại là tên đó chứ?
Cô dám bắt anh chuẩn bị cơm cho tên đó, chỉ sợ hắn ta ăn vào sẽ giảm thọ! Lúc đó anh muốn quăng hết chén đĩa, xông tới đánh cho hắn ta một trận tơi bời. Nhưng vì muốn chứng minh cho cô thấy mình đã thay đổi, không còn giống như lúc trước dễ kích động, Nam Cung Nghiêu đành phải nhịn xuống, còn nở một nụ cười thật tươi.
Đương nhiên anh phải cho tên kia đẹp mặt, nhưng không phải ở trước mặt cô.
Lúc đó Henry vẫn không biết trong nhà còn có một tên ôn thần đáng sợ, tâm trạng rất tốt, còn cười đùa với Uất Noãn Tâm. “Sao hôm nay em lại mời anh ăn cơm vậy? Mặt trời mọc đằng tây rồi sao?”
Nói ra cô cũng hơi ngại, bình thường đều là người ta chăm sóc cô. Nói sẽ mời anh dùng cơm, nhưng cứ trì trệ không mời, kéo dài đến hôm nay. Vừa hay trong nhà lại có một đầu bếp lớn.
Được rồi! Cô thừa nhận cô cố ý lợi dụng Henry đến chọc tức Nam Cung Nghiêu, thử xem thái độ của anh như thế nào. Nếu nói về mức độ, thì cô cũng có hơi ác một chút thôi! Đương nhiên, cô sẽ bảo đảm an toàn cho Henry mà!
Henry vốn đang cười vui vẻ mà bước vào cửa, vừa nhìn thấy Nam Cung Nghiêu một cái, mặt mày lập tức xanh lè. “Anh, anh ta sao lại ở đây?”
“Lâu rồi không gặp nhỉ.” Nam Cung Nghiêu nở nụ cười ôn hòa, quý phái, dịu dàng vô hại.
“Anh còn nhớ anh ấy không? Bạn của em, Nam Cung Nghiêu đấy!”
Cái danh xưng ‘bạn bè’ này, sao Nam Cung Nghiêu lại thấy nó khó nghe thế nào ấy? Cố ý ở trước mặt người đàn ông khác, phủi sạch quan hệ với anh sao? Cô nhóc này cũng quá to gan rồi. Nhưng mà, anh sẽ mặc kệ cô.
Để tránh xảy ra chuyện đổ máu, cái mạng khó giữ được, Henry vội vã bỏ chạy. “Anh, anh đột nhiên nghĩ mình còn có việc, anh đi trước đây………”
Uất Noãn Tâm không vội giữ anh lại, mà Nam Cung Nghiêu lại mở miệng giữ khách lại trước. “Nếu đã đến đây rồi, cũng đừng vội bỏ đi như vậy! Ở lại ăn cơm chung với chúng tôi đi!”
Vẻ mặt của anh cực kỳ ôn hòa, nhưng Henry đâu có ngu, có thể nghe thấy sự uy hiếp trong đó. Đành phải cố nở một nụ cười còn khó coi hơn lúc khóc. “Nếu, nếu đã như vậy, thế làm phiền hai người rồi…….”
Thấp thởm lo sợ ngồi ở trước mặt Nam Cung Nghiêu, không dám cầm đũa.
Uất Noãn Tâm nhìn thấy vẻ mặt đau khổ của Henry, cô lại có chút tự trách mình. Nhưng người cũng đã mời đến rồi, đành phải tiếp tục tiến hành kế hoạch thôi, ân cần gắp đồ ăn cho Henry, “Nam Cung Nghiêu nấu ăn ngon lắm đó, có thịt sườn, còn có canh gà, mùi vị rất tuyệt đó……..”
Nam Cung Nghiêu cau mày. “Hôm qua em đâu có khen anh đâu! Còn nói mình rất kén chọn, nhìn chướng mắt mà.”
“Người nước ngoài hiếm khi ăn món ăn Trung Quốc, khả năng thưởng thức có hạn mà.”
“Em đang khi dễ người nước ngoài, hay đang khi dễ anh hả?”
Uất Noãn Tâm mỉm cười không nói chuyện, tiếp tục đón tiếp Henry.
Cô lấy cái tài vặt vãnh này ra thử anh, Nam Cung Nghiêu làm sao không biết được chứ. Nói về giả vờ, anh còn giỏi hơn cô. Cô ân cần, anh còn ân cần hơn cô, còn hỏi Henry có muốn rượu hay không.
Henry bất chợt phải chịu một áp lực lớn. anh định anh cơm cho nhanh rồi về, sao, sao lại phải uống rượu nữa hả? Anh ta muốn anh uống đến lúc nào đây? Anh muốn rớt nước mắt!
Nhưng ngoài việc đồng ý, anh chẳng còn sự lựa chọn nào khác, “vậy làm phiền anh rồi!”
Nam Cung Nghiêu rót hai ly rượu, còn cụng ly với anh. “Lúc trước thái độ của tôi không tốt, nếu có chỗ nào không tốt, mong anh bỏ qua nha.”
Câu nói này, làm cho Henry suýt chút muốn chui xuống gầm bàn. “Tất nhiên, tất nhiên…….”
Trong lòng đang nghĩ không ngờ anh lại khách sáo đến khó mà tưởng tượng, thì liền nghe thấy anh nói bằng tiếng Hà Lan. “Nhưng tôi đã cảnh cáo anh, đừng có đến gần người phụ nữ của tôi, Anh vẫn còn không biết sống chết mà mò đến, là anh không đúng rồi.”
Tay run cầm cầm, làm rượu suýt chút đổ ra ngoài.
Sao đột nhiên anh lại nói tiếng Hà Lan chứ? Uất Noãn Tâm vội hỏi: “Anh nói gì vậy?”
“Không có gì đâu! Nói chuyện phiếm thôi mà!” Vẻ mặt của Nam Cung Nghiêu cực kỳ ôn hòa, người không biết, còn tưởng anh và Henry là bạn bè vô cùng thân thiết.
Về kỹ xảo diễn xuất đó của anh, cho dù nói lời độc địa nhất, nhưng vẻ mặt vẫn tỏ ra ôn hòa như cũ, làm cho người ta khó mà đoán được anh đang nghĩ gì.
Uất Noãn Tâm tất nhiên biết rõ không đơn giản như vậy, vội hỏi Henry. Nhưng anh và Nam Cung Nghiêu trả lời giống như nhau, “không có gì, chỉ nói chuyện phiếm với anh Nam Cung thôi.”
Mặc dù hai người nói giống y như nhau, nhưng Uất Noãn Tâm vẫn không tin, chỉ là không tiện hỏi tiếp. “Hai người nói tiếng anh đi, nếu không tôi nghe không hiểu đâu!”
Nam Cung Nghiêu rất ngoan, đổi lại nói tiếng anh, đều tán gẫu với Henry những chuyện linh tinh chẳng đâu ra đâu về chính trị, nhưng mỗi lần Uất Noãn Tâm gắp thức ăn cho Henry, trong mắt anh vẫn xẹt qua ánh sáng sắc bén. Anh bây giờ đã bình tĩnh hơn lúc trước nhiều rồi, sẽ không nghĩ bậy về mối quan hệ của hai người., Nhưng cô không kiêng dè gì chọc tức anh, nên vẫn làm cho anh cảm thấy có chút khó chịu.
Cô nhóc kia, cứ chọc đến giới hạn cuối cùng của anh, xem anh có thể chịu đựng đến lúc nào sao?
Nhưng anh là ai chứ? Sức chịu đựng của anh lớn hơn sự tưởng tượng của cô. Chỉ một bữa cơm thôi, anh sẽ không dễ nổi giận như thế.
Cuối cùng Uất Noãn Tâm là người cảm thấy buồn chán trước, nhìn thấy Henry cũng không muốn ở lại lâu, ăn xong cơm liền tiễn anh ấy về. Quay trở lại, Nam Cung Nghiêu đang dọn dẹp chén đũa, hỏi ngược lại cô: “Sao em không nói được mấy câu vậy?”
“Chỉ sợ anh ghen tỵ thôi!”
“Cho nên em thừa nhận, em cố ý dẫn đàn ông về chọc tức anh, xem anh có nổi giận không? Đáng tiếc, em thất vọng rồi! Anh nói rồi, anh sẽ không giống như lúc trước nữa.”
“Ai biết được! Lúc nãy anh nói câu tiếng Hà Lan đó là ý gì? Đừng nói với tôi anh chỉ nói chuyện phiếm, tôi không ngu tới mức đó, sẽ tin anh đâu.”
“Em cứ coi như anh cảnh cáo anh ta tránh xa người phụ nữ của anh là được rồi!”
Trong lòng Uất Noãn Tâm chợt run lên, nhưng vẫn không chịu thừa nhận. “Xì, ai là người phụ nữ của anh, đừng nói bậy bạ! Tôi nói với anh ấy, chúng ta chỉ là bạn bè thôi.”
“Em cho rằng anh ta sẽ tin sao? Anh ta cũng phải kẻ ngốc được chưa? Lúc nãy chuồn nhanh như vậy, giống như sợ anh sẽ giết người diệt khẩu vậy………”
Nhìn thấy Henry vội vã đến trán đầy mồ hơi, Uất Noãn Tâm cũng cảm thấy có chút buồn cười, đánh anh một cái, “còn không phải do anh dọa người ta sợ, mặt giống như hung thần vậy.”
“Em lại còn trợn mắt nói dối à, lúc nãy anh rất quý phái nha, em cũng nhìn thấy đó thôi!”
“Anh đừng có giấu đầu lòi đâu nữa! Anh nhìn chẳng giống người tốt chút nào, giả vờ không giống!”
“Anh cũng chưa từng nói anh là người tốt, anh chỉ không nổi giận đùng đùng giống lúc trước, làm những chuyện em không thích thôi! Anh tin em và Henry không có gì, cho nên không cần phải ghen tỵ.” Mặc dù trong lòng vẫn có chút không vui, cũng có chút xúc động muốn đánh người!
“Cho nên theo ý anh là, anh hoàn toàn tin tưởng tôi, tôi và người đàn ông độc thân khác ở bên nhau, anh cũng không để ý sao?”
Tất nhiên để ý rồi!
Hành động của Nam Cung Nghiêu nhanh nhẹn như một con báo săn, còn chưa đợi Uấ Noãn Tâm nhìn rõ xem xảy ra chuyện gì, thì đã bị anh bắt chéo hai tay ra sau, kéo cô đến gần mình, ôm chặt cô trong lòng. Anh cúi đầu nhìn cô, vẫn nở nụ cười, nhưng ánh mắt lại đầy đe dọa.
“Em ở bên người đàn ông khác, anh chắc chắn sẽ để ý, sẽ ghen tỵ……… bởi vì, anh yêu em!”
Câu nói này, cực kỳ có sự bá đạo của người ông, lại không mất đi sự dịu dàng, khác xa với tiếng gào thét “em là của anh” lúc trước nên càng làm cho Uất Noãn Tâm cảm động. Cô giống như một thiếu nữ, tim đập rất nhanh, hai má vừa hồng vừa nóng.
Cô thừa nhận mình là một thiếu nữ, cũng thích những người đàn ông bá đạo, tất nhiên, chỉ ở trong phạm vi cho phép thôi.
Còn sự bá đạo lúc này của Nam Cung Nghiêu, rất thỏa đáng, đâm ngay chỗ hiểm của cô, làm cho cô không hề có sức chống trả lại.
Trái tim mềm nhũn, tan chảy, ngay cả nói chuyện cũng mang theo chút hờn dỗi: “Tôi không có quan hệ gì với anh……….. có gì đáng phải ghen tỵ………… lúc nãy không phải đã nói rồi sao?”
“Trên miệng anh tuy không nói, nhưng trong lòng làm sao không ghen tỵ. Em là quỷ nhỏ, luôn biết cách dằn vặt anh…………. xem anh phạt em như thế nào đây………….” Nam Cung Nghiêu biết rõ cô sợ nhột, cố ý chọt cô, làm cho Uất Noãn Tâm sợ tới nhảy dựng lên. “Đừng, đừng……… dừng lại………… nhột……….”
Cười tới nỗi sắp rớt nước mắt, thở hết hơi. “Đừng…………. đừng chọt nữa……..”
“Em nói em sai rồi.”
“Tôi không sai!”
“Vậy anh làm tiếp vậy……….”
Uất Noãn Tâm nhột chịu không nổi, đành phải cầu xin. “Tôi sai rồi, tôi sai rồi được chưa?” Ở đời có ai bắt nạt người khác như vậy chứ!
“Thế còn được.” Nam Cung Nghiêu hài lòng, hôn trộn cô một cái. “Anh thích em ngoan ngoãn như vậy.”
Uất Noãn Tâm không vui bĩu môi, “anh không phải người giúp việc sao? Muốn ngoan cũng phải là anh, muốn tạo phản làm chủ sao? Không có cửa đâu!”
Nam Cung Nghiêu khoanh tay lại, làm bộ muốn ra điều kiện với cô. “Anh làm người giúp việc cho em, em chẳng trả anh đồng nào! Em không sợ anh sẽ bãi công sao?”