Hợp Đồng Hôn Nhân (Cô Dâu 14 Tuổi)

Chương 138



- Vậy là em đồng ý về với anh?_Kỳ hỏi. Tôi chí đáp lại bằng tiếng “ừ” trong tiếng nấc dài.

Hắn liền kéo tôi ra, lấy tay lau nước mắt cho tôi. Rồi hắn cúi xuống và nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên môi tôi. Nụ hôn ngọt ngào hóa cay đắng, tôikhông cảm nhận được gì ngoài điều đó. Nhưng có thể Kỳ cảm nhận đượcnhiều dư vị trong đó. Hai người chúng tôi vẫn vậy, vẫn trông là rất hạnh phúc nhưng trái tim đã không còn đập chung nhịp đập nữa rồi. Hắn cảmthấy hạnh phúc, nhớ nhung, còn tôi chỉ cảm thấy đau đớn dày vò. Nước mắt tôi nhờ nụ hôn này lại tuôn trào một cách vô cùng ngang ngược, khôngbiết lại là lần thứ mấy tôi để nước mắt vương trên mi mình. Lệ nóng trào khỏi khóe mắt, chảy hẳn vào miệng, mằn mặn. Kỳ bỗng dời từ môi, hôn lên những giọt nước mắt đó, cẩn thận, tỉ mỉ.

Tôibất chợt mở mắt, chăm chú nhìn vào khuôn mặt gần trong gang tấc. Khuônmặt ấy vẫn vậy, vẫn là khuôn mặt của người đàn ông mà tôi yêu thươngngày nào nhưng nó tiều tụy quá. Khuôn mặt đó không còn nét tươi trẻ củangày xưa, nó giờ này đã hốc hác đến đáng thương. Cùng với đó, ria méphắn mọc lởm chởm, tóc tai rối bời bị gió thôi tung lên, mắt có quầngthâm do nhiều đêm mất ngủ. Mấy năm nay không ai chăm sóc cho hắn sao,sao có thể khiến hắn thành ra thế này? Song song với sự đau khổ của bảnthân cũng là sự đau lòng dành cho hắn. Kỳ là một người hoàn hảo, tại sao hắn có thể khiến cho mình mất hình tượng thế này? Có lẽ hắn sống khôngtốt như tôi đã tưởng.

Ngay khi tình cảm ướt át xong, tôi theo Kỳ về nhà – ngồi nhà mà tôi từng nghĩ sẽ không bao giờtrở lại. Đồ đạc của tôi hắn đã cho người tới lấy. Dọn đồ trở về, nơi đây cứ có chút lạ lẫm dù nó đã quá đỗi quen thuộc rồi. Thấy tôi về, chị Huệ và dì Lan mừng lắm, liền chạy vội tới quấn lấy tôi, reo lên:

- Nguyệt, cháu cuối cùng cũng về rồi. Dì nhớ cháu quá, còn tưởng cháu lại không về nữa chứ.

- Đâu có, cháu vẫn về đấy thôi.

- Hôm ấy em đi vội làm chị sợ quá, mọi người còn nói em mất tích nữa. Mấy năm nay, em sống thế nào?

- Rất tốt! Một mình làm việc và học tập cảm thấy thoải mái lắm ạ._Tôi cố ý nói một mình nhằm cho Kỳ biết mấy năm nay tôi không nhận sự giúp đỡ của Thiên, cũng không có ở cùng hắn. Tôi không muốn bị Kỳ nghi ngờ. Thấy Kỳ vẫn đứng đó, tôi liền nhắc:

- Anh đi tắm đi, em xuống bếp ôn lại chuyện cũ với dì Lan một chút.

Hắn nghe vậy thì gật đầu rồi lên phòng. Còn lại, tôi kéo dì Lan và chị Huệvào bếp, vừa phụ bếp vừa dò hỏi chuyện trước đây. Tôi không nhịn được mà tò mò về cuộc sống của Kỳ trong bốn năm qua. Qua lời kể của dì Lan cùng chị Huệ, tôi biết bốn năm qua hắn sống cũng chẳng dễ chịu chút nào.Thường đi sớm về khuya, thích vùi mình vào uống rượu, say sỉn mới trởvề. Có những đêm hắn còn không về nhà, ở tại công ty đến sáng. Nhiều lần hắn uống say rồi gọi tên tôi, sau đó còn làm rất nhiều trò hề. Có lúchắn uống say đến độ phải đưa đi cấp cứu vì uống quá nhiều rượu. Tôi nghe mà cũng không đành. Có lẽ vì uống nhiều rượu nên hắn sinh ra quẫn trísai người giết ba mẹ tôi chăng?

Sau khi ôn lại chuyện cũ, đến buổi tối, chúng tôi vẫn như sáu năm trước, ngồi ăn cùngnhau nhưng không khí ấm áp hơn rất nhiều. Mọi khi tôi đều từ chối lờimời đi ăn của Thiên, một mình ngồi ăn trong kí túc xá, cảm giác ấy mớitrống trải làm sao. Nhớ lúc tôi vừa mới bước vào Hàn Lâm Viên, tôi cảmgiác nó lạnh lẽo vô cùng, khác xa so với lúc tôi rời đi. Tôi vào phòngKỳ, nói chính xác hơn là phòng chúng tôi hồi trước, quan sát xung quanh. Mọi vật vẫn nguyên như cũ, như khi tôi vẫn còn ở đây vậy. Chì là cũngcó vài đồ vật được thêm vào chứ cách trang trí vẫn như lúc ban đầu.

Ở trong phòng hắn, tôi đã thấy mấy tấm ảnh kỉ niệm của tôi với hắn, cùngvới đó là một hộp lụa màu đỏ có đựng đôi bông tai mà ngày xưa tôi đểlại. Tôi còn nhớ như in đôi bông tai này là bằng chứng cho việc hắn theo dõi tôi. Tôi mở tủ quần áo, đồ của tôi vẫn gọn gàng và chiếm một gócnhỏ trong đó, ngoài ra cũng không thêm bộ nào. Trong phòng quả thật rấtsạch sẽ, không có chút dấu hiệu nào là có phụ nữ khác từng ở qua, ngaycả mùi đặc trưng trong phòng cũng chỉ có mùi của hắn. Nhưng trong phònghắn, cái thứ khiến tôi chú ý nhất là chiếc lọ mà tôi đã tặng sinh nhậtcho hắn. Nay chiếc lọ ấy đã đựng đầy hạc giấy, không biết do hắn tốncông làm hay do em nào gấp tặng. Tôi bỗng thấy tò mò đưa tay ra chạm vào nó thì đằng sau vang lên giọng nói của Kỳ:

- Tổng cộng đến nay trong hộp có 1493 con hạc do em đi bốn năm một tháng hai ngày.

[Thật ra ngay từ hôm cô bỏ đi, anh đã ngồi hàng giờ trong phòng để kỉ niệmcô. Bỗng anh nhớ tới lời cô từng nói “Nếu anh gấp đầy cái lọ này em sẽtrở về”. Cho nên mỗi khi có dịp, anh lại ngồi gấp hạc, nhưng mỗi ngàychỉ dám gấp một con, anh sợ lời nói sẽ không linh nghiệm. Anh không biết từ khi nào anh lại tín đến vậy, anh tin vào duyên nợ. Cho nên anh đãdốc hết sức làm tất cả có thể, giống như lọ hạc giấy mà anh gấp đến naycũng vừa đủ đầy. Quả là sự kì diệu của vận mệnh.]

Tôi không ngờ hắn lại tin cái lời nói đó của tôi, lúc đó tôi chỉ buộtmiệng nói ra thôi. Nhưng không hiểu tại sao mình lại lựa đúng lúc này để về nhỉ, cái lọ cũng vừa đủ đầy 1493 con. Có hơn nghìn con hạc giấy nàycó thể có được một điều ước đó.

- Nếu em thích, cứ lấy đi.

- Cảm ơn!_Tôi khách sáo đáp như đối với người xa lạ.

- Không có gì đâu._Hắn cười rồi xoa tóc tôi.

Tôi để ý lúc này, tóc hắn vẫn còn ướt, để như thế rất dễ bị cảm, cho nêntôi lấy máy sấy, kéo hắn ngồi xuống để tôi sấy tóc hộ, vừa làm vừa cằnnhằn:

- Không biết mấy năm nay anh sống đượclà nhờ cái gì. Người đâu mà đoảng, chả biết chăm sóc bản thân gì cả. Đểtóc ướt như vậy từ nãy đến giờ không thấy khó chịu à.

- Anh biết là em sẽ giúp anh, cho nên anh cứ để ướt vậy thôi._Vừa mới về, hắn đã bắt đầu giở thói làm nũng. Tôi “hừ” một tiếng rõ dài, không thèm đôi co với hắn. Rồi nhác nhớ ra chuyện quan trọng, tôi hỏi:

- Dạo này em đi, bọn bạn em thế nào?

- Mọi người sống rất tốt. Bảo Châu và thằng Huy sắp cưới rồi, chỉ chờ côấy ra trường. Thiên Tuyết cùng Vũ đi du lịch bên nước ngoài chưa về.Thiên Ánh có thai rồi, tuần sau là cưới…_Hắn kể liền một mạch thế nhưngtôi lại không nghe nhắc đến Trúc, cho nên tò mò:

- Vậy còn Thanh Trúc, nó thế nào?

- Cô ấy…tốt lắm!-Kỳ chỉ đáp qua loa. Tôi nghe liền biết có chuyện khôngổn, liền nghiêm giọng, phải đòi biết cho bằng được- Em không muốn vừatrở về đã bị nghe anh nói dối.

- Haizz…Anh cũng khôngmuốn giấu em, thật ra thì Thanh Trúc cô ta bị Thiên ép phá thai ngay từsau khi em đi. Hiện giờ cô ấy đang được Phong chăm sóc. Bác sĩ nói…_Kỳngập ngừng.

- Bác sĩ nói gì?_Tôi lo lắng.

- Cô ta có thể không sinh con được nữa._Kỳ nói ra câu này làm tôi hoàn toàn suy sụp.

Cái gì, sao mọi chuyện lại đến nước này? Không phải Thiên nói sẽ giải quyết được hay sao? Thì ra, hắn đã dàn xếp ổn thỏa rồi. Tôi nghe vậy lòng lại nổi lên sự tức giận vô cùng. Thiên, anh chính là tên khốn, đợi tôi trảthù Kỳ xong người tiếp theo sẽ là anh. Mấy năm nay ở nước ngoài, mọichuyện Thiên đếu quản lí tôi, những người tôi kết giao cũng phải đượchắn đồng ý. Tôi nghĩ hắn quan tâm tôi, vì tốt cho tôi. Nhưng tôi lạikhông hiểu hắn làm vậy chỉ muốn cắt đứt đường dây liên lạc hòng biến tôi thành kẻ mù quáng, không biết một cái gì.

Tôi lại tính sai một bước, tôi là kẻ ích kỉ, chỉ biết lo nghĩ cho bản thânmà chưa từng nghĩ cho người khác. Chính tôi đã tiếp tay để Thiên hạiTrúc. Chính tôi là kẻ hại nhỏ thành ra nông nỗi này. Cảm giác áy náytrong lòng không sao kể xiết, đồng thời nỗi hận càng thêm sâu. Tôi đãtừng có ý nghĩ muốn trở về bên Kỳ, sống thật hạnh phúc, còn Thiên thìmặc kệ hắn. Nhưng rồi khi nghe tin Kỳ giết ba mẹ tôi, tôi lại có ý nghĩtrả thù xong thì Thiên sẽ là bến đỗ tiếp theo. Tôi chìm trong hạnh phúcgiả tạo mà quên đi người khác. Tại sao tôi quên Trúc cần Thiên hơn tôi,tại sao tôi quên đứa bé của Trúc cần ba đến nhường nào? Tôi là kẻ độcác, là kẻ ích kỉ. Giờ này, cả Kỳ và Thiên đều không phải kẻ đáng tincậy, tôi sẽ ra tay trừ hại cho con người, loại đi hai kẻ xấu tính. Ngaysau đó, tôi sẽ tự sát, đi theo họ. Cuộc đời tôi đến giờ vốn đã đặt dấuchấm hết lâu rồi.

Tôi âm thầm tính toán kếhoạch, không nói cho Thiên bất cứ bước nào, tôi sẽ không cần hắn nhúngtay vào nữa. Hắn là một tên đàn ông tồi tệ nhất tôi từng gặp. Tôi cònbiết Thiên cũng cho người truy sát Trúc nên nơi ở của Trúc cùng gia đình vô cùng bí mật. Kỳ đã cho tôi địa chỉ để tôi tìm đến. Địa chỉ nơi Trúc ở là nhà Phong, tôi đến đó còn phải kiểm duyệt rất lâu mới được vào. Vừavào trong, khi thấy tôi, Trúc đã xúc động lao đến ôm chầm lấy tôi, khócnức nở. Nhỏ kể cho tôi tình hình của nhỏ mấy năm nay làm lòng tôi nặngtrĩu.

Bốn năm, nhỏ đều luôn ru rú trong nhàchỉ vì sợ cái tiếng xấu đồn xa. Mang nỗi nhục của đứa con gái khôngchồng đã chửa, mà người đời làm sao thấu hiểu cho nỗi đau của nhữngngười con gái đó. Họ cũng đâu phải mong muốn như thế, họ chỉ muốn tìmhạnh phúc của riêng mình thôi. Nhưng vì số phận hẩm hiu, họ gặp phảithằng đàn ông tôi sẵn sàng rũ bỏ trách nhiệm với họ chỉ vì bản thân. Cho nên vì thế tôi mới cực kì căm ghét đàn ông. May thay bốn năm nay, Phong đều thay tôi chăm sóc cho Trúc. Chẳng qua hai đứa vẫn luôn dày vò nhauvới nỗi khổ tâm là ở nhỏ. Nhỏ nói nhỏ không còn xứng với Phong, cho nênkhông muốn đồng ý lấy hắn.

Trúc gặp đượcPhong, coi như trong cái rủi có cái may. Khó kiếm được chàng trai nàodám dũng cảm chấp nhận tiến tới với một người phụ nữ đã mất đi quyền làm mẹ. Trúc mang số khổ, mà một phần là vì tôi, nếu không phải tôi đưa nhỏ đến gặp Thiên, mọi chuyện cũng không thành ra thế này, có khi nhỏ cũngđang vui vẻ với tình yêu của đời mình. Vậy mà nó không oán than tôi nửacâu làm tôi càng thêm phần áy náy.

Nghe chuyện của Trúc, tôi không nhịn được, định bụng sẽ đến tìm Thiên làm tơi bờimột phen. Nhưng tôi ráng nhịn, tôi còn nghiệp lớn phải trả thù. Chuyệndằn mặt Thiên chỉ là chuyện nhỏ, mà chuyện nhỏ không nhịn sẽ hỏng nghiệp lớn, vì thế mà khi tôi đến tìm Thiên, tôi chỉ đánh cắn răng trơ mắtnhìn hắn diễn trò trước mặt. Trong lòng thầm mắng “đồ giả tạo”, tôi thay đổi ngay thái độ với hắn. Tôi đến gặp hắn, chả nhẽ lại không tìm thêmnguyên nhân. Thực ra tôi muốn từ chỗ Thiên lấy một khẩu súng tốt nhất.Tôi sợ lấy bên Thiên Điểu sẽ bứt dây động rừng. Đương nhiên tôi biếtkhông có người theo nên mới dám to gan đến tìm Thiên ngay lúc này.

Cả ngày hôm đó, tôi lượn lờ khắp nơi, tìm đến những nơi muốn đến, gặpnhững người phải gặp. Tôi biết bà nội đã về từ lâu, ngay lúc tôi đi cơ,định bụng vác mặt sang xin lỗi bà nhưng bị từ chối. Có lẽ bà giận lắmkhi bốn năm trước tôi bỏ đi đã từng nhắn tin dặn bà giữ gìn sức khỏe rồi mất tăm mất tích. Không gặp được người, lòng tôi cũng hơi phiền não.Cục diện sao lại rối rắm đến mức này nhỉ? Tôi cũng đâu phải quái nhân,đâu có ba đầu sáu tay mà giải quyết hết được. Thật mệt mỏi! Đi nghengóng cả buổi tôi chẳng thu được chút thông tin nào về gia đình tôi.Không ai nhắc đến họ, có lẽ những người đó không muốn cho tôi biết.

Dù trở về với Kỳ, tôi vẫn giữ khoảng cách với hắn, hắn cũng biết điều màluôn làm đúng quy củ tôi đặt ra. Chúng tôi quay trở về như lúc ban đầudù tình cảm chẳng còn nồng nàn gì. Ngủ cùng hắn, nhiều đêm tôi có thể ra tay hành động nhưng tôi lại không làm. Một phần là do tôi sợ sơ suất bị hắn phát hiện, một phần thấy thời cơ chưa tới. Thiên nhiều lần hối thúc tôi mau chóng giết Kỳ bởi từ hôm tôi lấy súng, hắn đã biết kế hoạch của tôi rồi. Tuy nhiên, tôi luôn tìm cách câu thời gian, tôi vẫn còn lưỡnglự.

Cho đến ngày giỗ đầu ba mẹ tôi, nhưng không ai tổchắc hay đơn giản chỉ tới mộ họ thắp nén hương làm tôi căm phẫn vô cùng. Đặt bó hoa tươi trước mộ, tôi âm thầm định đoạt thời khắc tôi sẽ đoạtlấy sinh mệnh Kỳ. Phải, chính ngày hôm này là ngày hắn phải chết để tếvong hồn cha mẹ tôi.

Buổi tối hôm đó, tôichuẩn bị bữa tiệc dưới ánh nến nhằm kỉ niệm việc tôi trở về dù nó đã qua rất lâu rồi. Tiệc này tôi chuẩn bị là muốn tiễn hắn một đoạn. Hắn cũngvui vẻ góp vui không chút nghi ngờ. Hắn vẫn chưa hiểu chỉ chốc lát nữathôi người vợ này sẽ tự tay giết chết hắn. Nhìn vẻ hạnh phúc trên gươngmặt của hắn, tôi bỗng có cảm giác tội lỗi. Có phải hắn đặt niềm tin saichỗ rồi không? Không, đây chính là cái giá mà hắn phải trả, trả cho lòng tin của tôi.

Hôm nay tôi nhất định phải giếthắn bởi không giết hắn, ngược lại tôi phải chết. Trong hai người, chỉ có thể có một người sống sót. Con đường nay là do tôi lựa chọn, dù đúnghay sai cũng đã nỡ rồi, đâm lao thì phải theo lao, tôi cũng không thểquay đầu lại. Ngày hôm nay, tôi mặc một chiếc áo sơ mi trắng kết hợp với chiếc quần bó đen. Tôi không thích mặc váy, nó làm tôi trông như con hề vậy, với lại khi hành động sẽ bất tiện. Trong bữa ăn, tôi cùng Kỳ nângly rồi uống cạn, còn ăn hết đồ ăn nữa.

Thật ra là do tôi ép hắn, bởi tôi đã bỏ thuốc ngủ vào trong đồ ăn rồi. Chờ láthắn ngủ mê man tôi sẽ ra tay, coi như ban ơn cho hắn chết một cách yênbình, không đau đớn. Đó là điều duy nhất và cuối cùng tôi làm cho hắn.Nhưng không, không biết tôi đã bỏ nhầm thứ gì vào thức ăn mà không những không khiến hắn bất tỉnh, ngược lại còn để cho hắn chiếm đoạt tôi.

Song song với việc hắn uống say, tôi cũng say mèm nhưng lí trí thì rất tỉnhtáo. Loạng choạng bước đến bên hắn, tôi định rút súng ra. Nhưng thấy hắn chưa ngủ hẳn, cho nên không dám manh động. Bất chợt hắn ôm lấy tôi, đètôi lên bàn rồi cưỡng hôn. Quả này thì tôi chết chắc rồi bởi ngày hômnay, tôi đã để người giúp việc về hết, chỉ còn lại hai chúng tôi thôi.

Bị hắn cưỡng hôn, tôi điên cuồng giẫy giụa nhưng cũng không ăn thua gì,hắn khỏe quá. Giữ chặt hai tay tôi bằng một bàn tay to lớn, tay kia loại bỏ đồ trên người tôi. Từng chiếc cúc áo lần lượt được tháo ra, tôi bấtlực nhìn hắn chiếm đoạt tôi. Hắn “ăn” tôi ngay tại phòng bếp, dưới ánhnến mập mờ. Hắn hôn ở môi tôi, rồi rời đến xương quai xanh và cổ. Một cỗ tê dại chiếm lĩnh tôi, tôi biết mình không còn trụ nổi nữa, tôi đànhbuông xuôi.

[Cô không biết mình đã chạm phảimồi lửa sao? Và mồi lửa đó nhất định sẽ thiêu rụi cô trong phút chốc.Anh biết tất cả, biết cô hận anh, biết cô luôn ấm ủ một kế hoạch đáng sợ nào đó. Anh biết cô về với anh là có mục đích cả, nhưng anh cố gắngkhông quan tâm đến nó, anh muốn giữ cô ở cạnh mình, dù đau đến đâu anhcũng chịu được. Nhiều đêm thấy cô mang theo khẩu súng đi ngủ, nhưng anhvẫn lẳng lặng coi như không biết gì. Anh giả ngu, anh giả mù, những lầnđó khiến lòng anh đau nhói.

Anh muốn ở cạnhcô, dù giả tạo cũng được. Đến ngày hôm nay, khi thấy biểu hiện lạ lùngcủa cô, anh mới biết mình sắp kết thúc rồi. Nhưng anh không cam tâm, nên nhân ngày hôm nay, anh sẽ chiếm lấy cô, mặc cô đồng ý hay không. Anhmuốn chết có thể nhắm mắt. Anh biết cô luôn để ý đến lọ thuốc ngủ mà anh hay dùng nên đã thay nó bằng thuốc bổ rồi. Anh định chuốc cho cô say,sau đó ở cùng cô nốt đêm nay. Bởi qua đêm nay, anh sẽ không còn thấy cônữa.]

Tôi bị Kỳ chiếm đoạt cả về thể xác vàtâm hồn rồi. Trong suốt quá trình đó, tôi chìm trong đau khổ, dằn vặtbản thân vì nỗi hận của cha mẹ. Nhưng tôi cũng không oán hắn, hắn lấylại thứ hắn đã mất thôi. Tôi chính là thứ đó, lúc làm vợ hắn, tôi chưatừng làm tròn bổn phận của một người vợ, cho nên đây coi như bồi thường. Đêm nay là đêm cuối rồi, sau đêm nay tôi sẽ không còn thấy hắn nữa, hắn sẽ biến mất hoàn toàn khỏi cuộc đời tôi, nên cứ coi đêm nay là đêm tânhôn đi. Dù gì sau đêm nay tôi cũng giết hắn, giết xong hắn, tôi cũng còn sống nữa đâu. Tôi coi chuyện này nhẹ tựa lông hồng, bởi đời còn cái gìtốt đẹp nữa đâu, chỉ một màn đen tối gian dối. Mà hắn cũng thật ích kỉ,hắn nói yêu tôi, nhưng lại nhẫn tâm chiếm đoạt tôi. Hắn không lo nghĩchút nào cho sau này của tôi sao? Mà cũng phải, hắn đâu biết mình sắpchết, kẻ biết lựa chọn thời cơ là kẻ thông minh mà.

--------------------------------------------------------------Hết