Kỳ ở nhà mấy tháng dưỡng thương , ngày nào tôi cũng tận tâm chăm sóc hắn . [ Cô chăm sóc anh cũng rất là dịu dàng và chu đáo nha . Thật không thể ngờ một cô gái nghịch ngợm còn thích phá phách lại hay gây chuyện lại có thể chăm sóc người ta tốt đến vậy , còn hơn những người vợ bình thường nữa đó : ngày ngày đều chuẩn bị cháo cho anh , hay kiểm tra vết thương và còn giúp anh ngày ngày thay băng , ... Anh cảm thấy cuộc sống như thế này đúng thật là hạnh phúc nha , không ngờ cô cũng có mặt tốt như vậy , không uổng công anh đã đấu với Thiên một hiệp và cũng phải cảm ơn hắn đã tạo cơ hội cho anh được ở gần cô , có lẽ cô đã từ từ mở lòng mà tiếp nhận anh rồi cũng nên . Còn Thiên hiện giờ hắn vẫn chưa gượng dậy nổi , vết thương tuy đã đóng vảy nhưng vẫn còn rất đau do bị cô đá làm vết thương bị rách một mảng lớn . Hắn hiện giờ cảm thấy rất tức giận , tại sao Kỳ _ kẻ thù truyền đời của gia tộc hắn lúc nào cũng được may mắn hơn hắn chứ ? Đáng lẽ lần trước có thể giết được Kỳ thì lại để vụt mất , còn tạo cơ hội tốt cho anh có thể tiếp cận người con gái đó ( ý chỉ Nguyệt ) . Cũng may hôm đó Kỳ đang chú ý tới cô nên mới có thể cứu được cái mạng của hắn , nếu không thì hắn chết lâu rồi . Kỳ đúng là đối thủ ngang tài ngang sức có 1 không 2 của hắn . Mà cũng phải nói hắn nợ cô một cái mạng * bây giờ mình sẽ gọi Kỳ bằng anh , Thiên bằng hắn nhé , các bạn nhớ chú ý để tránh lẫn lộn nhân vật * . Tuy nhiên hắn cảm thấy rất phẫn nộ , rất hận vê việc anh lúc nào cũng may mắn hơn hắn , trong đó có cả cô . Hắn đoán bây giờ Kỳ đang nằm ở nhà mà tình tứ với Nguyệt , càng nghĩ lại càng làm hắn phiền não và ghen tị chết đi được . Hắn nhận ra , dạo này hắn để ý đến cô nhiều hơn , nhất là sau sự tình ngày hôm đó , hắn chẳng những không hận cô , không ghét cũng không căm thù cô , muốn trả thù cô mà ngược lại khiến hắn cảm thấy nhớ nhung cô nhiều hơn : khuôn mặt tinh nghịch , giọng nói trẻ con , hành động thì chả có chút nào giống một cô gái cùng tuổi cả , hơn nữa hắn cũng cảm thấy có vẻ bức xúc khi nghĩ đến việc cô sẽ chăm sóc Kỳ , đối xử tốt với anh mà lạnh lùng với hắn . Nhất là việc hắn không thể ngừng suy nghĩ về cô , hắn không hiểu rốt cục mắt mình bị đui hay đầu óc có vấn đề mà lại nhìn trúng cô trong khi đó con gái chạy theo hắn phải đứng xếp hàng còn tốt đẹp hơn cô gấp nhiều lần . Nhưng quả thực hắn không thể điều khiển suy nghĩ của mình ngừng nhớ đến cô . Hắn vò đầu suy nghĩ mấy ngày nay mà vẫn không thể hiểu tại sao mình thích cô . Hắn thích cô ? Cái loại lí do này làm hắn buồn phiềm không thôi , liên tục tìm các cô gái khác hòng muốn xóa hình ảnh cô trong đầu nhưng càng xóa lại càng nhớ , hơn nữa cũng chả có tâm trạng nào " ăn " vào được mấy cô gái kia ] . Thấm thoát thế mà cũng đã đến ngày đính hôn , hôm nay tôi lại phải lên xe hoa lần nữa , chắc không trốn được rồi . Dù sao thì ngày này cuối cùng cũng phải đến , cứ để thuận theo tự nhiên đi . Cưới lần thứ hai cũng không có nhiều việc cần làm như lần trước vì lần trước làm hết rồi . Hôm nay lại sắp bước vào lễ đường , khác hẳn với tâm trạng lo lắng lần trước , lần này có phần tiến triển tốt hơn , tôi thấy khá hồi hộp , đi đi lại lại trong phòng nhưng lại không phải nghĩ cách để bỏ trốn . Đến giờ , Thanh Trúc và Bảo Châu tới đưa tôi ra xe , tôi vẫn chưa hết hồi hộp . Châu cùng Trúc thấy thế khuyên bảo , an ủi tôi :
- Đừng lo lắng ! Hít thở một cái nào !
Ra đến xe , tôi thấy rất nhiều người mắc áo đen đứng đó , tôi chào hỏi vài câu rồi bước lên con Audi mui trần quen thuộc . Xe chạy vù vù trên đường , gió thổi mát rượi cuốn mấy lọn tóc tôi tung bay theo làn gió . Bây giờ tôi đang mặc váy cưới , nhất định phải giữ hình tượng thục nữ một chút vì chiếc váy này rất đẹp cũng rất đắt tiền , tôi không muốn vì mình quá nghịch ngợm mà làm hỏng hay làm bẩn nó . Huống hồ gì hôm nay cũng là ngày đại sự cả đời của tôi , nếu như làm hỏng váy rồi tôi sẽ biến thành trò cười cho thiên hạ mất . Tôi cũng dần có cảm giác của một cô dâu chính hiệu , dường như thái độ của tôi đối với Kỳ thay đổi rất nhiều , không còn bài xích như ngày xưa nữa . Tuy nhiên , khung cảnh quá đẹp , tôi không nhịn được liền trèo lên mui xe , dang tay , hét lớn . Bảo Châu thấy thế trêu tôi :
- Mày có còn là con gái hay không ?
- Kệ tao ! Ở trên này mát lắm , không lên thì phí ! _ Tôi bĩu môi