Hợp Đồng Hôn Nhân (Cô Dâu 14 Tuổi)

Chương 83



- Nhưng nó còn nhỏ tuổi , sao không theo anh ? Anh đảm bảo ở bên anh em sung sướng hơn ở bên hắn rất là nhiều . _ Tiếp tục giở chiêu nịnh bợ .

- Dạ , em sẽ suy nghĩ . _ Tôi giả vờ mừng rỡ nói , cố tình muốn cho hắn hiểu lầm rằng tôi với hắn cùng một loại người ( tham lam ấy mà ) để sau này có gì còn dễ tiếp cận chứ bây giờ trong lòng tôi đang " hừ " lạnh một cái , nghĩ " Tôi chả thèm suy nghĩ , mà cho dù có suy nghĩ cũng còn lâu mới theo anh , ông xã tôi tuyệt vời hơn nhiều " . Bỗng một người chạy đến , nói nhỏ cái gì đó vào tai hắn . Sau đó hắn quay ra chỗ tôi , gãi gãi đầu rồi đưa cho tôi một tấm danh thiếp , nói :

- Khi nào có thể nhớ phone cho anh ! _ Xong vội vã rời đi , cuộc nói chuyện bị cắt đứt ở đây . Tôi ngồi xuống tiếp tục ăn thức ăn của mình , thỉnh thoảng lại ngẩng lên tìm kiếm , vẫn chưa thấy bóng Kỳ đâu cả . Tuy nhiên đổi lại , tôi thấy một cô gái rất trẻ bước gần về phía tôi . Cô ta trông rất xinh nếu không muốn nói là đẹp , vóc dáng mảnh khảnh , cao ráo , khuôn mặt tròn trịa cùng mái tóc xõa dài tự nhiên , trên người mặc một bộ cánh trắng ôm gọn lấy thân hình thon thả , ngũ quan xinh đẹp , sắc xảo , cô ta có một vẻ đẹp tựa thiên sứ khiến tôi có chút ghen tị . Cô ta bước đến gần tôi , tôi đứng lên định tiếp đón thì không ngờ bị cô ta không nói không rằng hất nguyên ly rượu đang cầm trên tay vào mặt tôi khiến tôi ngỡ ngàng , mà không chỉ tôi đâu , mọi người ngồi đấy cũng bất ngờ quay ra nhìn tôi với ánh mắt ngạc nhiên . Sau vài giây mất hồn , tôi kịp hoàn hồn trở lại , nghe cô ta hất hàm , giọng nói chanh chua chả khác gì một mụ già đanh đá , ra giọng cảnh cáo đầy uy quyền :

- Đừng tưởng mày mới về nhà mà có quyền quyến rũ Khải của tao . Nói cho mày biết , đừng mơ tưởng hão huyền ! Tao cảnh cáo mày nếu mày dám quyến rũ anh ấy , đừng trách tao không thương tình mày là chị dâu nhỏ mà cho mày sống dở chết dở đấy . _ Bộ dạng trông rất dữ dằn . Tôi bĩu môi thầm nghĩ " Ai thèm quyến rũ cái kẻ tham lam vô sỉ ấy , chỉ có cái loại người cùng một ruột như mấy người mới thích nhau thôi . Mà cho dù cô không cảnh cáo , tôi cũng sẽ tự giác tránh xa cái con người ấy " , tuy nhiên không biểu lộ ra mặt . Nếu tôi đoán không nhầm thì đây chắc là ả Vũ Thiên Nga ' loạn luân ' với Vũ Thiên Khải đây mà . Đã đoán ra được , tôi liền không khách khí nghĩ " Đừng tưởng dọa được tôi , thích lên mặt à ? Để xem ai là người cười đến cuối cùng ? " . Trên tay tôi hiện giờ đang cầm ly rượu vẫn chưa uống , tôi liền không nhân từ , cũng không trần trừ mà hạ thủ , hất ly rượu đó vào đũng váy cô ta . Do vải mỏng nên nước vừa vào đã ngấm dần làm lộ ra hết ' hàng hóa ' khiến ả một phen ngượng chín mặt . Tôi đứng bên cạnh hả hê cười thầm , nghĩ " Lên mặt nữa đi , xem giờ ai mới là người nắm thế thượng phong " . Thấy mọi người từ nãy giờ vẫn không ngừng quan sát , tôi ngại ngùng cúi xuống , lấy cái giẻ lau bàn còn ướt bên cạnh lau hộ cô ta , giả vờ vô tội nói :

- Xin lỗi , xin lỗi , tôi không cố ý ! _ Rồi sau đó ghé sát vào tai ả - " Nhưng là tôi cố tình đấy " !

- Mày ... _ Ả tức đến nghiến răng nghiến lợi .

- Suỵt , nói bé thôi , kẻo lại tự làm mất mặt mình bây giờ . Tiểu thư à , váy cô cũng là bị ướt hết trơn rồi , nếu còn không nhanh vào thay sẽ lộ hết đấy ! _ Tôi nhếch mép một cái rồi thản nhiên ngồi xuống . Bên cạnh đó đã có tiếng bàn tán to nhỏ :

" Con bé đó ghê thiệt , mới về nhà mà đã làm náo loạn cả gia đình lên rồi "

" Ông không biết cô bé đó là nhị thiếu phu nhân của Vũ gia sao , cũng ghê thiệt ha , không hổ là chồng nào vợ nấy "

" Mấy người nói bé thôi , kẻo người ta nghe thấy lại mất lòng , cô ta rất được lòng của Vũ nhị thiếu , hơn nữa còn là phu nhân , nếu để người ra biết mấy người nói xấu chắc sẽ bị xử ngay đó ! "

" Cô bé đó cũng ghê thiệt ha , ngay cả Vũ tiểu thư cũng không làm gì được . "

Bla ... bla ... bla ... _ Rất nhiều lời bàn tán khác nữa , tôi không thèm để ý , tiếp tục quan sát vẻ mặt hài hước của ả Nga . Đối với mấy loại người này , tôi không nhất thiết phải tử tế với họ , phải biết là ' càng tốt bụng sẽ chết càng nhanh ' đó . A Nga nãy giờ vẫn đứng như trời trồng , mọc rễ ở chỗ tôi , nhìn tôi chằm chằm với ánh mắt như muốn giết người . Tôi vì muốn giữ cho ả chút mặt mũi , liền đứng lên , ghé vào tai ả nói nhỏ " Vẫn chưa muốn đi à , cô không định đứng đây làm người mẫu quảng cáo cho tôi đấy chứ , vừa cô cũng nghe rồi , còn không mau đi tôi đảm báo cô sẽ rất khó coi " . Tôi không thèm gọi cô ta lấy một tiếng chị mặc dù cô ta hơn tuổi tôi rất nhiều một phần vì khinh bỉ ả , một phần do cô ta là em dâu tôi , xưng hô như thế cũng là đã quá nể mặt cô ta rồi .

- Mày ... _ Ả ta giờ tay lên định cho tôi một cái tát , tôi không sợ hất hàm lại . Cô ta muốn tát tôi , được rồi , lần này để cô ta tát , dù sao người mất mặt cuối cùng cũng là cô ta , nhưng lần sau tôi có thể sẽ đòi lại gấp đôi đó . Khi bàn tay cô ta chuẩn bị đánh xuống cho tôi một cú tát quay cuồng thì có một bàn tay khác bắt lấy bàn tay dữ dằn của ả , ngăn ả làm điều đó . Tôi ngước lên định cảm ơn người đó một chút thì thất thần , người này cũng là một soái ca nha . Cậu ta có dáng người cường tráng , cơ bắp cuồn cuộn , nhìn là đã biết nó rất săn chắc chẳng cần phải sờ , khuôn mặt nam tính , mái tóc để tự nhiên , không chuốt keo nhưng trông rất mượt , hắn không mặc áo vét mà chỉ mặc một bộ đồ thể thao đơn giản kết hợp giữa tông đen và trắng , phong cách đường phố bụi bặm mà hoang dã , lại có chút gì đó bí ẩn khiến người ta muốn có cảm giác chinh phục . Thất thần một lúc tôi lại bỗng dưng nhớ đến lời kể của Kỳ , câu nói " Tất cả bọn họ không ai là người tốt , đừng nên bị đánh lừa bởi vẻ bề ngoài " liên tục hiện lên nhắc nhở tôi . Thu lại ánh mắt háo sắc , tôi tiếp tục theo dõi diễn biến vụ việc , chỉ thấy tên đó nói với ả :

- Chị , dừng lại đi . Abc ... xyz ... ! _ Hắn nói nhỏ vào tai cô ả , sau đó chỉ thấy cô ta trừng mắt nhìn tôi một cái , không cam lòng mà rời đi . Còn lại tôi với tên đó , hắn quay ra tôi , nở một nụ cười cứng ngắt , nói :

- Chào , tôi là Vũ Thiên Hiếu . Chị dâu , rất vui khi chị trở về . Tôi có thể thay chị tôi xin lỗi chị được không ? _ Lời nói có vẻ khách sáo nhưng không tránh khỏi sự khô cứng và lạnh nhạt . Trong lòng tôi có ai đó đang nhắc nhở , nói cho tôi biết hắn không phải là người xấu , tuy nhiên sâu thẳm trong thâm tâm vẫn luôn có sự đề phòng .

- Tất nhiên rồi ! Vừa nãy rất cảm ơn cậu , còn bây giờ cho tôi hỏi toilet ở đâu ? _ tôi lịch sự đáp lại , Hiếu liền chỉ đường cho tôi .

Tôi đi theo hướng mà hắn nói , nhưng tìm mãi tìm hoài tìm đến mòn con mắt cuối cùng mới tìm được . Tôi vào trong , hất nước lên mặt để rửa sạch mùi rượu vừa bị ả chanh chua đó hất vào . Ả cũng thật là ấu trĩ , may sao tôi không có mặc váy , không cũng chịu chung số phận như ả rồi . Do hôm nay là một ngày lễ lớn nhưng lại trở về cái nơi không hề vui vẻ kia , hơn nữa tôi cũng không thích mắc váy trong cái mùa đông giá rét này nên không thèm mặc , Kỳ cũng không ngăn cản tôi mặc đồ ở nhà nên tôi cứ thế làm càn . Tôi ở trong toilet không muốn ra , cũng chả muốn đối diện với bọn họ nên ngồi trong đó thất thần . Bây giờ ngồi đây nghĩ lại tôi cảm thấy có chút gì đó tội lỗi , dù gì ả cũng là người trong nhà này , lại là con gái của lão cáo già Quốc kia , cũng nên nể mặt một chút chứ không về sau nếu muốn tiếp cận họ mà ở trong nhà xem ra là khó sống rồi . Tuy nhiên tôi cũng không có nhiều thời gian mà ngồi đó nghĩ làm sao để xám hối , sau vài phút chỉnh lại tư thế , tôi liền ra khỏi đó . Nhưng cái số tôi hôm nay định sẵn là ngày xui xẻo , tôi lại quên mất đường trở về nên bị lạc , vì thế cố gắng men theo một chút trí nhớ còn sót lại để trở về . Tôi cứ đi , cứ đi và rồi cũng phát hiện ra cái cánh cửa giống như cái cánh cửa của phòng khách , liền không do dự mở cửa bước vào . Tuy nhiên thật là không may , tôi vào lộn phòng .

Căn phòng này sau khi tôi mở ra không có cảnh tượng đông đúc mà chỉ có một cô gái với gương mặt thoáng chút u buồn đang ngồi bên cửa sổ khiến tôi ngạc nhiên vô cùng , tự hỏi " Giờ này vẫn còn có người ngồi đây làm mẫu cho người ta vẽ tranh nữa hay sao ? " nhưng xung quanh đây làm gì có họa sĩ nào . Tôi có chút tò mò nhẹ nhàng tiến tới gần , rón ra rón rén cứ y như kẻ trộm , vừa đi vừa ngó về phía cô gái . Theo như tôi đoán thì chắc cô gái này giận dỗi cái gì đấy nên không chịu ra ngoài ăn cơm rồi . Nhưng có một điểm lạ là cô gái này cứ ngồi im như pho tượng , bắn ánh mắt đượm buồn ra ngoài cửa sổ , mà rõ ràng ở ngoài cửa sổ cũng chỉ có mấy tòa nhà cao tầng , chả có phong cảnh gì hấp dẫn , sao lại khiến cô ta chú tâm như vậy ? Trong lòng tự nhủ " Cái nhà này toan fnguowif kì lạ không à ?! " . Tôi tới gần và hoàn toàn bị thu hút bởi gương mặt đó , một gương mặt đẹp tựa thiên sứ với khuôn mặt tròn trịa trông rất dễ thương , tuy lại có chút gì đó tiều tụy hốc hác , đôi mắt to tròn long lanh bắn những ánh nhìn xa xăm , đôi môi thâm lại , khô nứt đến rỉ máu . Nhưng những hình ảnh kia cũng không làm mất đi vẻ đẹp vốn có của cô gái . Cô gái mặc một bộ váy máu trắng nhưng rất tả tơi , hơn nữa còn mỏng manh để lộ ra thân hình gầy gò ốm yếu . Cô ta đang ngồi thu lu một góc , ôm hai chân , cuộn mình bên bậu cửa sổ , run cầm cập , bộ dạng cô đơn đến tội nghiệp . Tôi nhìn cô ấy mà cứ liên tưởng đến một thiên thần mất đi đôi cánh vậy . Tôi cũng đến lạ với con người này , nếu giận dỗi cha mẹ chỉ cần nói ra thôi , làm gì mà cần sử dụng " khổ nhục kế " thế này , giận người hại đến mình . Hơn nữa đây còn đang là mùa đông , cô ta có nhất thiết phải làm như thế hay không ? Sức khỏe quan trọng hơn tất cả , cô ta không biết sao ? Tôi tiếp tục tiến tới gần hơn và còn quan sát luôn cả căn phòng . Một căn phòng nhỏ thôi với tông màu hồng đào nhạt mang đến cho người ta cảm giác buồn thiu , trống trải . Xung quanh tôi không cảm nhận được chút hơi ấm nào của con người , có lẽ rất lâu rồi chưa từng sử dụng đến , nhưng sao cô ta lại ở đây ? Trong phòng không có gì nổi bật , hầu như không trang trí gì hết khiến tôi thấy lạ hơn nữa , bởi vì là con gái , có ai không thích làm cho phòng của mình đẹp hơn , lung linh hơn đâu . Chả nhẽ cô ta trở thành ' người ăn chay ' , không tiêu tiền của bố mẹ hay sao mà phòng lại giản dị thế này : chỉ có một chiếc bàn gỗ nhỏ đặt giữa nhà , bên trên là bộ ấm chén cũ , trong phòng còn một chiếc tủ quần áo nhỏ cũng làm bằng gỗ , ngoài ra chỉ còn chiếc giường là chiếm một nửa căn phòng . Chiếc giường tuy to thật nhưng lại có cảm giác gì đó rất lạnh lẽo , được bao trùm bởi màu trắng đục , bên trên cũng chỉ có một cái gối và cái chăn với tông màu xanh nước biển nhạt là nổi bật nhất . Còn đâu trên giường cũng chỉ còn lại duy nhất con gấu bông nhỏ màu trắng . Khi tôi đang ngắm nghía lại căn phòng một lần nữa , quay ra và giật mình vì ánh mắt của cô gái kia đang chằm chằm nhắm vào tôi . Tôi rụt rè lùi lại , trong thâm tâm luôn đề cao cảnh giác , tôi hỏi :

- Cô ... cô là ai ? Tại ... tại sao cô ... lại ở trong này ... mà không ra ngoài kia ? _ Lúc này cô gái kia với đôi mắt tò mò dò xét tôi ngước lên và dò xét , đôi mắt long lanh ngây thơ kia cứ nhìn chằm chằm vào tôi . Tôi đối diện với cô ấy , lúc này mới để ý thấy đôi mắt ửng hồng đã sưng lên vì khóc nhiều , khuôn mặt xanh xao , gầy guộc nhưng vẫn không làm mất đi vẻ đẹp nguyên thủy . Tôi đoán chừng cô ta chỉ 15-16 tuổi thôi . Cô gái ngây ngốc nhìn tôi , đôi môi bây giờ mới mấp máy , hỏi :

- Tại sao cô lại ở đây ? Cô là ai ?

- Tôi ... tôi là vợ Thiên Kỳ , hôm nay ... cũng là lần đầu tiên tôi đến . Cô là ... ? _ Tôi trả lời . Cô gái bỗng mắt sáng lên , kích động nhảy đến chỗ tôi , xúc động lay người tôi , hỏi :

- Kỳ đâu ? Anh ấy ở đâu ? Sao anh ấy từng bảo là đến thăm tôi giờ lại không đến ?

- Cô đừng kích động . Anh ấy vừa đi đâu đó , lát chắc chắn sẽ đến thăm cô thôi ! _ tôi an ủi , vẫn không quên việc chính , tôi hỏi - Cô gái ... cô là ai ?

- Tôi là Vũ Thiên Ánh , năm nay tôi 14 tuổi . _ Giọng nói mang theo chút buồn .

- Tại sao cô không ra ngoài kia ăn Tết với mọi người ?

- Bọn họ không cho tôi ra ngoài đó . Trong cái gia đình này , ngoại trừ anh Kỳ đối tốt với tôi , còn bọn họ ai ai cũng ghét tôi , coi tôi như mầm bệnh , xa lánh tôi . Tôi cũng ghét bọn họ lắm ... _ Ánh kể rồi bỗng dừng giữa chừng . Tôi nghe cô ấy kể có chút gì đó ghen tị , tự hỏi " cô ấy là ai ? Có phải vợ bé hắn nuôi trong nhà này hay không ? Tại sao anh ấy lại đối xử tốt với cô ấy như vậy ? " . Rồi tôi hỏi :

- Bao lâu cô không gặp anh ấy rồi ?

- Khoảng 5 hay 10 năm gì đó , tôi cũng không nhớ rõ nữa .

- Hả ? _ Tôi ngạc nhiên . Nếu cách đây 10 năm , không phải lúc đấy hắn mới có 6 tuổi hay sao ? Làm sao mà nuôi vợ bé được chứ ? Thế có nghĩa là cô ấy không phải vợ bé của hắn , thế thì tôi yên tâm rồi .

- Giúp tôi nói với Kỳ đưa tôi ra khỏi đây , tôi không muốn ở lại đây thêm bất kì một phút giây nào nữa . Nó giống như là địa ngục vậy . _ Ánh bỗng nắm lấy tay tôi , tha thiết nói ra yêu cầu , nhìn tôi với ánh mắt cực kì đáng thương khiến tôi không nỡ từ chối .

- Cô đừng lo , hãy tin vào tôi , sẽ nhanh thôi , tôi nhất định cứu cô ra ngoài . Còn bây giờ cô ở đây giữ gìn sức khỏe cho tốt , tôi chạy đi tìm anh ấy , lát sẽ về . _ Tôi an ủi , xong rời đi . Ra đến ngoài , tôi nghe thấy tiếng Kỳ gọi , liền hét to " Em ở đây ! " , không biết từ đâu Kỳ lập tức chạy đến , xong ôm chầm lấy tôi , thở phào một cái , nói - Sao em cứ chạy lung tung để anh lo lắng thế ? Đã bảo là phải ở yên một chỗ rồi cơ mà !

( Xong chap 83 )