“Hì hì”, thấy kế hoạch thất bại, Tôn Chính Đình khẽ nheo mắt cười ha ha: “Cô Vệ đã có người giúp đỡ rồi nên tôi sẽ không làm phiền ở đây nữa. Tôi hy vọng cô Vệ sẽ có một khoảng thời gian vui vẻ”.
Nói xong, Tôn Chính Đình quay người rời đi, sắc mặt sa sầm.
“Cậu chủ”, một người đàn ông cao lớn đầu trọc tiến tới, khẽ gập người, ánh mắt lóe lên một tia cay độc: “Có cần xử tên nhãi đó không ạ?”
Tôn Chính Đình lạnh lùng lắc đầu: “Không được, loại tép riu này không cần phiền phức như vậy, anh lập tức đến gặp Trương Tuyết, bảo cô ta ‘chăm sóc’ tên Trương Phong cho tôi, lập tức đuổi anh ta xuống thuyền, cút càng xa càng tốt. Đừng xuất hiện trước mặt tôi một lần nào nữa!”
“Dạ”, người đàn ông đầu trọc nhanh chóng đi vào khoang thuyền.
“Trương Phong”, Vệ Uyển Nhi vốn chỉ định cự tuyệt Tôn Chính Đình, bây giờ Tôn Chính Đình đã rời đi, tảng đá lớn trong lòng cô đã đặt xuống từ lâu, cô nhắm mắt lại thì thào nói: “Anh chỉ cần thoa vài cái là được, chủ yếu là ở lưng, những nơi khác thì tôi có thể tự bôi”.
Vương Hán ừ một tiếng, đặt hai tay lên làn da mịn màng, một nguồn khí lực truyền tới bàn tay anh, từ từ rơi xuống tấm lưng thanh mảnh trơn nhẵn của Vệ Uyển Nhi.
“Ừm…”, Vệ Uyển Nhi khẽ rên một tiếng.
Cảm giác này quá dễ chịu, dường như tất cả lỗ chân lông trên người nở ra, vô cùng khoan khái, đến cả trong người cũng thấy ấm áp, khiến cô lưu luyến đôi bàn tay thô ráp kia, không muốn rời ra một giây nào.
“Thủ pháp của anh thật đặc biệt”, Vệ Uyển Nhi kinh ngạc nói: “Anh từng học mát-xa thật à?”
Vương Hán gật đầu mỉm cười: “Đúng thế, nãy tôi nói mà, đây là thủ pháp gia truyền, tôi rất điêu luyện đấy”.
Vừa nói, anh vừa chuyển động bàn tay, khẽ ấn xuống lưng Vệ Uyển Nhi, nhẹ nhàng hỏi: “Cô Vệ, dạo này cô gặp nhiều chuyện lắm à? Có phải rất dễ nổi nóng, không mấy hòa nhã với gia đình và đồng nghiệp?”
Vệ Uyển Nhi càng kinh ngạc hơn: “Sao anh biết?”
“Cảm xúc sẽ được phản ánh trong cơ thể, và những cảm xúc khác nhau có thể được phản ánh trong các huyệt đạo của cơ thể”, Vương Hán tiếp tục xoa dầu, nghiêm túc nói: “Cô Vệ, cô bây giờ đang ở trong tình trạng khỏe mạnh, tôi sẽ giúp cô điều chỉnh cơ thể ngay bây giờ, tức giận sẽ làm tổn thương gan, thứ đó, cô vẫn chưa bị nặng lắm, điều chỉnh xong sẽ khôi phục trạng thái khỏe mạnh nhanh thôi”.
Vệ Uyển Nhi nửa tin ngửa ngờ, để anh xoa bóp thêm một lúc, lại càng kinh ngạc hơn.
Nhân viên này giỏi quá đi mất, xoa bóp mấy phút, tâm tình của cô đã tốt lên rất nhiều, dường như không còn buồn phiền gì vậy. Lúc nãy khó chịu vì tên Tôn Chính Đình, bây giờ liền vơi đi nhiều rồi.
“Cô Vệ, cô làm việc rất căng thẳng, cần vận dụng trí não nhiều, thường xuyên ngủ không ngon sao?”, Vương Hán đổi tay, nhẹ giọng nói: “Da lưng của cô hơi căng. Đây là phản ứng tự nhiên do lo lắng lâu ngày, dễ dẫn đến suy nhược thần kinh và mất ngủ. Mong cô Vệ chú ý nghỉ ngơi nhiều hơn, không nên quá phí sức”.
Vệ Uyển Nhi cảm phục, thầm tán dương trong lòng.
Người phục vụ đúng đỉnh, nói năng hùng hồn, kỹ thuật cao, trong thời gian ngắn như vậy, cơ thể cô đã dần dần thả lỏng, tinh thần rất nhẹ nhàng, cứ như đang ngủ say đến khi tỉnh dậy, cảm giác không khí trong lành, đầu óc sảng khoái vô cùng.
Trên boong tàu cách đó không xa, nhóm phục vụ đông đảo nhìn Vương Hán xoa bóp cho Vệ Uyển Nhi, trong lòng không khỏi ghen tị.
“Tên nhãi đó ghê thật, giỏi thật đó!”, có người cảm thán: “Trông bộ dáng như vậy, hiển nhiên đã chuẩn bị từ trước, cơ hội đều dành cho người có chuẩn bị, nếu làm không tốt, cô Vệ sắp bị anh ta ‘nẫng’ về tay rồi”.
Một người phục vụ mở miệng định nói gì đó, khóe mắt nhìn thấy bóng dáng một người phụ nữ đột nhiên xuất hiện, anh ta sửng sốt, sau đó lập tức nín lại, khẽ nói: “Im lặng, mọi người đừng nói gì, bà chằn tới rồi!”