Hợp Đồng Ở Rể

Chương 55: Chuốc thuốc



Đây không phải là kiểu mà cô thích.  

Cô lịch sự cầm ly rượu lên, khẽ lắc đầu: "Thật ngại quá cậu Tôn, tôi đã kết hôn rồi, lòng tốt của cậu Tôn, tôi rất cảm kích".  

Nói xong liền cạn sạch rượu trong ly.  

“Đúng là đáng tiếc quá”, Tôn Chính Đình thở dài tỏ vẻ tiếc nuối, mắt liếc nhìn Dương An Ni, trong lòng thầm mỉa mai.  

Kết hôn rồi thì đã sao, người phụ nữ mà Tôn Chính Đình tôi đã để ý thì đừng hòng chạy thoát.  

“Uyển Nhi, tới đây ăn chút gì đi, chúng ta không thể phụ lòng tốt của cậu Tôn, hôm nay phải uống nhiều một chút mới được”, Dương An Ni niềm nở cầm ly rượu của Vệ Uyển Nhi lên, xoay người rót rượu, lặng lẽ lấy ra một lọ bột nhỏ màu trắng đổ vào trong.  

Thấy hành động của Dương An Ni, nụ cười trên mặt Tôn Chính Đình ngày càng hiện rõ: "Ha ha, cùng uống nào".  

Cùng lúc đó.  

Sau khi Vương Hán và Bàng Đại Dũng ra khỏi nhà hàng, hai người trò chuyện vài câu rồi chia tay nhau, anh tìm một góc khuất camera, lấy điện thoại ra quan sát từng hành động trong nhà hàng qua hệ thống.  

“Đúng là quá tam ba bận, còn dám chuốc thuốc nữa”, thấy hành động của Dương An Ni, ánh mắt Vương Hán lập tức trở nên lạnh lẽo.  

Không cần nghĩ cũng biết là do Tôn Chính Đình bày ra, vì muốn có được Vệ Uyển Nhi, hắn ta còn dám dùng cả thủ đoạn đồi bại như vậy!  

“Tôn Chính Đình ơi là Tôn Chính Đình, tôi vốn định chơi đùa với anh thêm một chút, nhưng bây giờ xem ra anh lại muốn tìm đường chết”, Vương Hán cất điện thoại đi, ánh mắt ngày càng lạnh lẽo.  

Trong nhà hàng.  

Vì tình nghĩa Vệ Uyển Nhi khó lòng mà từ chối, bị mấy cậu ấm tiểu thư thuyết phục, cô lại uống thêm vài ly. Chỉ mấy phút sau, thuốc bắt đầu phát huy tác dụng, hai mắt cô mờ mịt, đầu óc choáng váng, nước da dần hồng lên, toàn thân run rẩy.  

“Ô, tửu lượng của cô Vệ không tốt lắm nhỉ, cô ấy say rồi!”, Tôn Chính Đình nhìn Vệ Uyển Nhi, thấy thuốc đã phát huy tác dụng liền lập tức đứng lên, dịu dàng nói: “Cô Vệ, để tôi đưa cô về phòng nhé".  

Vừa nói vừa bước tới đỡ Vệ Uyển Nhi, đồng thời đưa tay ra ôm lấy eo cô.  

“Đừng, đừng đụng vào tôi, tôi tự đi được”, trước khi Vệ Uyển Nhi hoàn toàn mất tỉnh táo, cô đã dùng hết sức đẩy tay Tôn Chính Đình ra, lảo đảo bước ra nhà hàng.  

Mấy người ở đó thấy vậy thì đều đã đoán ra được ý đồ của Tôn Chính Đình, nhưng không một ai tiến tới ngăn cản.  

Trương Tuyết và Dương An Ni nhìn nhau, ngầm định sẽ không giúp đỡ Vệ Uyển Nhi, tạo cơ hội cho Tôn Chính Đình.  

“Tôi sẽ không chạm vào cô, cô Vệ yên tâm đi”, Tôn Chính Đình tươi cười dẫn đường cho Vệ Uyển Nhi, vừa đi vừa nói: “Cô Vệ, bên này”.  

Đường mà hắn chỉ không phải là đường về phòng của Vệ Uyển Nhi, mà là về phòng của hắn.  

Đầu óc Vệ Uyển Nhi đã hoàn toàn mờ mịt, bước đi không ổn định, loạng choạng theo sau Tôn Chính Đình, ý thức cô dần mơ hồ, hai chân mềm nhũn, lảo đảo ngã xuống đất.  

“Haha”, Tôn Chính Đình cười khẩy, vươn tay ôm Vệ Uyển Nhi.  

Đúng lúc này.  

Bốp!  

Một bàn tay đột nhiên xuất hiện đập mạnh vào cổ Tôn Chính Đình, Tôn Chính Đình không kịp phản ứng, hai mắt trợn tròn, ngã nhào xuống đất.  

Cánh tay còn lại vững vàng ôm lấy Vệ Uyển Nhi vào lòng.  

Vương Hán.  

Anh nhìn Vệ Uyển Nhi đang hôn mê, rồi lại nhìn Tôn Chính Đình đang nằm trên mặt đất, nhổ một bãi nước bọt xuống, sau đó ôm Vệ Uyển Nhi trở về phòng.  

Tại phòng của Vệ Uyển Nhi.  

"Đúng là cô vợ ngốc, bị người ta chuốc thuốc cũng không hay biết. May mà anh theo em lên thuyền, nếu không em phải chịu thiệt thòi lớn rồi. Xã hội này hiểm ác, lòng người càng không thể nhìn thấu. Nếu không có anh thì em phải làm sao đây?", Vương Hán đau lòng, nhẹ nhàng đặt Vệ Uyển Nhi xuống giường, rót nước cho cô, rồi lặng lẽ ngồi bên cạnh trông chừng.  

Vệ Uyển Nhi dần thở đều, Tôn Chính Đình thì nằm trên hành lang du thuyền như một con chó chết, không ai dám quấy rầy việc tốt của hắn.   

Bị Vương Hán đánh một cái, hắn ngất từ tối đến sáng hôm sau...