Khi chiếc mặt nạ được tháo xuống, để lộ ra gương mặt đẹp trai đến mê người. Da trắng, mũi cao, đôi mắt lạnh lùng cùng góc nghiêng đẹp hoàn hảo. Dáng người cân đối với chiều cao 1m80, thật sự mà nói, anh đẹp trai như Vương Nhất Bác vậy.
Điều đáng nói chính là, ngay khi người đàn ông lúc nãy nhìn thấy gương mặt của anh, hắn ta lại chẳng thể nói được nửa lời. Đôi mắt hung hãn biến mất, thay vào đó là sự lo lắng và ái ngại.
"Tổng..."
"Cút!"
"D...Dạ... Dạ... tôi... tôi đi ngay."
Nói rồi, hắn thật sự vừa run rẩy vừa chạy đi mất. Đến khi hắn lái xe ra khỏi đó, anh mới từ tốn đeo lại chiếc mặt nạ để che đi diện mạo của mình.
"Hắn đi rồi."
Cố Đình Duy không mặn không nhạt nói với cô gái trong lòng mình. Chỉ là lúc này đây, anh mới cảm thấy có chút không bình thường.
Yên Tử nắm chặt lấy chiếc áo sơ mi của anh, hơi thở của cô cũng trở nên nặng nề hơn. Thoang thoảng đâu đó một mùi hương nồng nàn êm ái. Chỉ là khi Cố Đình Duy ngửi được rồi thì liền lập tức cau mày.
"Cái tên chết tiệt đó... mẹ kiếp..."
"Anh là ai... Sao lại đẹp trai đến vậy?"
Yên Tử ở trong lòng anh đột ngột ngẩng mặt lên. Gương mặt nhỏ nhắn bị che đi bởi chiếc mặt nạ tinh xảo khiến cho cô càng trở nên bí ẩn hơn. Cô vốn có sẵn làn da trắng mịn màng, giờ lại vì thứ gì đó mà lại khiến hai gò má ửng đỏ, càng nhìn lại càng mê người.
Cố Đình Duy vội vàng muốn đẩy cô ra, vậy mà Yên Tử lại nhanh hơn cả anh. Cô đưa hai cánh tay mềm mại vòng qua ôm lấy cổ người đàn ông đối diện kéo xuống, đôi môi đỏ mọng dán chặt lên môi anh.
Nụ hôn chớp nhoáng mang lại một cảm giác lạ lẫm. Yên Tử buông người kia ra, bàn tay mềm mại chạm lên gương mặt bí ẩn đó.
"Anh này... hay là chúng ta vui vẻ một đêm đi."
Cố Đình Duy nheo mắt nhìn cô gái trước mặt, hình như là cô ấy có chút say rồi. Còn có mùi hương đó...là loại nước hoa...
Còn chưa kịp nói gì, Cố Đình Duy đã phải giật mình. Bàn tay của Yên Tử vụng về cởi nút áo của anh. Ngay lập tức, Cố Đình Duy giữ chặt cổ tay cô lại, hơi thở nặng nề hỏi cô.
"Cô điên hả?"
Yên Tử ngẩng mặt lên nhìn anh, đôi môi đỏ kéo ra một nụ cười.
"Tôi không có điên... tôi... muốn anh..."
Cố Đình Duy nhìn cô, mùi hương của loại nước hoa kích tình trên người cô cứ liên tục bay vào mũi anh. Chẳng mấy chốc, Cố Đình Duy liền cảm thấy bản thân mình đã ngấm thuốc rồi. Không chút chần chừ, anh lập tức đẩy cô ra.
Yên Tử bị anh đẩy ngã xuống đất, liền ngẩng mặt lên giận dỗi anh.
Nói rồi, Yên Tử không còn chút liêm sỉ nào mà ôm chặt lấy chân anh. Cô cứ thế mà vừa khóc lóc vừa nói.
"Tôi không biết... tôi khó chịu lắm mà...hức hức... "
Cố Đình Duy nhìn cô, vừa bất lực lại vừa thấy tức giận. Rõ ràng là anh vừa mới cứu cô kia mà. Giờ tại sao lại giống như anh là người có lỗi vậy... đúng là làm ơn mắc oán mà.
"Cô buông tay."
"Không buông..."
"Cô có biết liêm sỉ không vậy?"
"Tôi không cần liêm sỉ... tôi chỉ muốn anh thôi..."
"Cô..."
Cố Đình Duy nhìn cô, trong đôi mắt lấp lánh đó, rõ ràng là đã không còn chút ý thức nào nữa rồi. Trong đôi mắt đó, có chút mơ hồ, lại có chút gì đó giống như đang mời gọi khiến người ta không thể không động lòng.
Bất giác, Cố Đình Duy cảm thấy nhịp tim của mình bắt đầu loạn rồi. Càng nhìn vào mắt cô, anh lại càng không thể khống chế được cảm xúc của mình. Nhìn vào đôi môi đỏ mọng đó, Cố Đình Duy cảm thấy mình sắp không thể kháng cự được nữa rồi...
Điện thoại trong túi rung lên báo tin nhắn mới, anh bực dọc lấy ra xem. Trên đó hiển thị tin nhắn của tên khốn kiếp lúc nãy...
[Cố tổng! Xin lỗi nhưng mà... cô gái đó trúng thuốc rồi. Là loại thuốc cực mạnh... lần này đắc tội anh rồi. Còn có... mùi hương nước hoa đó cũng là loại cực kì mạnh, chỉ cần ngửi rồi thì sẽ... Cố tổng... thành thật xin lỗi. ]
Đọc xong tin nhắn, Cố Đình Duy thật sự là chỉ muốn giết người ngay lập tức.
"Con mẹ nó... Dịch Hoàng Lân... tôi sẽ cho ông biết tay."
Nhưng mà trước khi cho hắn biết tay, thì anh phải xử lý cái rắc rối trước mặt này đã. Nhưng mà...
Đưa mắt nhìn xuống dưới, cô gái nhỏ đã trông thảm hại vô cùng. Cả người nóng như lửa, gương mặt nhỏ nhắn cũng đỏ hết cả lên. Vội vàng ngồi xổm xuống trước mặt cô, anh gấp gáp hỏi.
"Cô không sao chứ?"
"Tôi... nóng... nóng lắm."
Yên Tử đưa tay đặt lên vai anh, gương mặt khổ sở nép vào lòng anh. Mùi hương dịu dàng đó lại cứ theo cơ thể cô mà xộc thẳng vào mũi khiến anh càng lúc càng rối loạn tâm tư. Cúi mặt nhìn xuống người trong lòng, anh hít vào một hơi thật sâu để kiềm chế lại sự hỗn loạn trong lòng, anh dìu cô đứng dậy.
"Cố chịu một chút, tôi đưa cô đi khỏi đây trước."
Yên Tử ngoan ngoãn nghe lời, để anh dìu cô ngồi vào trong xe. Chiếc xe sang trọng khởi động máy rồi lao nhanh ra ngoài, mang theo cô gái nhỏ đang chìm trong sự ham muốn kịch liệt.
Đến một đoạn đường vắng, chiếc xe của Cố Đình Duy dừng lại. Đôi mắt lạnh lùng hiện rõ từng đường gân máu quay sang nhìn người đang vùi mặt vào hõm cổ mình mà cắn.
"Cô muốn chết sao hả?"
Yên Tử nghe anh hỏi, thì liền bật cười.
"Cơ thể của anh... thật lạnh..."
Đôi môi đỏ mọng gần sát môi anh, ánh mắt mơ màng nhìn anh đầy mị hoặc. Bàn tay mềm mại của cô lại hư hỏng mà đưa xuống, chạm vào nơi thân dưới đầy nguy hiểm kia. Cố Đình Duy nghiến răng nhìn cô, bàn tay to lớn nắm chặt lấy cổ tay cô lại.
"Cô biết mình đang làm gì không?"
"Biết... tôi muốn... cùng anh...ứm..."
Chưa nói hết câu, đôi môi nhỏ đã bị anh hung hăng chiếm lấy. Bàn tay còn lại giữ chặt gáy cô, đôi môi mỏng tham lam hôn lấy người trước mặt.
Yên Tử không phản kháng, ngược lại còn đưa tay ôm lấy cổ anh. Trong một khoảnh khắc đó, Cố Đình Duy thừa nhận anh thua cô rồi...