Yên Tử ngồi trước bàn trang điểm, đôi mắt xinh đẹp nhìn ngắm bản thân mình trong gương. Hôm nay, cô là cô dâu mới, mặc trên người chiếc váy cưới lộng lẫy nhất. Vậy nhưng trong lòng cô lại chẳng có chút gì gọi là vui...
Cuộc đời của cô, nói ra cũng buồn cười lắm nhỉ. Trước ngày cưới thì bị em gái và chồng phản bội. Sau đó là lăn giường với một người đàn ông xa lạ. Còn bây giờ lại gả cho một vị thiếu gia với đôi chân tàn tật. Nếu như mang ra để viết một cuốn tiểu thuyết chắc chắn sẽ rất thú vị...
"Chị hai... chúc mừng nha. Chị sắp trở thành thiếu phu nhân của Cố gia rồi."
Cánh cửa mở ra, Thẩm Yên Lam từ bên ngoài đi vào. Còn chưa nhìn thấy người thì đã nghe tiếng. Yên Tử nhìn hình ảnh phản chiếu của cô ta trong gương, đôi môi đỏ mọng khẽ cong lên một nụ cười lạnh.
"Nếu như em thích, vị trí thiếu phu nhân kia chị sẵn sàng nhường cho em."
Thẩm Yên Lam chậm rãi đi đến bên cạnh cô, ánh mắt khinh thường nhìn chằm chằm vào người trước mặt.
"Thôi đi! Chị đừng có tưởng bở. Nếu không phải tên thiếu gia kia bị què thì chị nghĩ vị trí đó đến lượt chị ngồi vào được hay sao?"
"Em muốn nghĩ sao cũng được. Thà lấy một tên què còn hơn lấy phải thằng sở khanh."
"Chị..."
"Yên Tử! Nhanh lên, xe đón dâu tới rồi."
Thẩm Yên Lam phùng mang trợn má, đôi mắt hung dữ nhìn như muốn ăn tươi nuốt sống cô vậy. Bàn tay với những chiếc móng giả đưa lên với ý định đánh lên gương mặt xinh đẹp ấy, chỉ là còn chưa kịp làm gì thì mẹ của cô ta đã mở cửa đi vào.
Nhìn thấy Yên Tử vẫn còn đang ngồi trước bàn trang điểm, Quách Ái Huê liền nhỏ giọng trách móc.
"Sao còn ngồi đó? Màu lên mau lên, xe rước dâu tới rồi."
"Con biết rồi."
Yên Tử thở dài, chậm rãi đứng dậy. Tấm khăn voan phủ đầu được trùm lên, trên tay cầm theo bó hoa cưới. Thẩm Yên Tử cứ thế mà gả đi rồi...
Người ta đi lấy chồng, trên môi là nụ cười rạng rỡ hạnh phúc. Còn cô đi lấy chồng lại chẳng thể thấy được chút vui vẻ nào. Thậm chí, cô còn không biết được, người mà bản thân sắp lấy làm chồng mập ốm thế nào, mặt mũi ra sao. Đúng là càng nói lại càng thấy buồn cười.
Chiếc xe đón dâu của Cố gia dừng lại trước cổng. Đoàn người rước dâu lại chỉ có được mấy người. Một ông lão đứng tuổi đã đứng đợi sẵn, nhìn thấy cô dâu bước ra, ông liền nhoẻn miệng cười.
"Thiếu phu nhân! Lão Vinh đến đón người."
Yên Tử đưa mắt nhìn ông lão trước mặt, không biết nói gì nên cũng chỉ có thể gật đầu cười nhạt. Lão Vinh nhìn thấy biểu cảm của cô thì lại cho rằng cô đang không vui vì sự vắng mặt của chú rể, vậy nên ông ấy tốt bụng nói chen vào thêm một câu.
"Thiếu gia đi lại bất tiện. Mong thiếu phu nhân đừng buồn lòng."
"Dạ! Con không sao đâu."
"Cũng không còn sớm nữa! Thiếu phu nhân, chúng ta mau đi thôi. Lão gia và Thiếu gia đều đang chờ."
Yên Tử gật đầu, dùng tay nâng váy bước lên ngồi vào trong xe. Cô dâu mới đi lấy chồng, đến lúc lên xe cưới, đến cả một cái quay đầu nhìn lại nhà mẹ đẻ cũng không có. Mà cũng có gì lạ đâu, nơi gọi là nhà mẹ đẻ ấy vốn chưa từng xem cô là con gái. Ngôi nhà này, Thẩm Yên Tử cô cũng không muốn quay lại lần nào nữa.
Chiếc xe đón dâu lăn bánh rời đi. Theo hộ tống còn có bốn chiếc xe khác chia nhau ra chạy phía trước và sau. Yên Tử đi rồi, đi làm vợ người ta, đi khỏi nơi mà chỉ toàn là nước mắt. Cô đi rồi, vĩnh viễn cũng không muốn quay về nữa...
[...]
Cố gia...
Nhà tổ Cố gia hôm nay có hơi náo nhiệt. Những người có tiếng nói trong dòng tộc đều đang có mặt ở đây. Hôm nay, Cố gia đón cô dâu mới. Hôm nay, người thừa kế duy nhất của Cố gia cưới vợ rồi.
Người đàn ông mặc trên người bộ lễ phục chú rể ngồi trên chiếc xe lăn ở trước cửa. Trên mặt đeo một chiếc mặt nạ, đôi mắt lạnh lùng chăm chăm nhìn về phía xa. Theo sau anh là cậu trợ lý thân cận nhất của mình. Anh đang đợi, đợi cô dâu của anh bước vào cửa...
Chiếc xe đón dâu dừng lại trước cổng, cô dâu mới khoác trên người bộ váy cưới lộng lẫy từ trong xe bước xuống rồi chầm chậm đi về phía anh.
Yên Tử vừa đi, vừa chú ý đến người đang ngồi trên chiếc xe lăn ở đó. Nếu cô đoán không lầm thì anh ta chính là chồng của cô. Nghĩ tới nửa đời còn lại, cô phải chôn mình cùng với người chồng tàn tật đó, bất giác cô lại muốn quay đầu bỏ chạy. Nhưng khi nghĩ đến việc phải trở về nhà họ Thẩm, cô lại càng thấy chán chê.
Tiến không được, lùi không xong. Thôi thì cứ phó mặc ý trời, đến đâu thì đến. Biết đâu ông trời thương xót, cho cô một cuộc sống bình yên khi ở cùng với người đàn ông này thì sao...
Cố Đình Duy nhìn người trước mặt, đôi mắt lạnh lùng bỗng nheo lại một cách ngạc nhiên. Người kết hôn với anh hôm nay là nhị tiểu thư nhà họ Thẩm... Thẩm Yên Lam.... nhưng cô gái trước mặt này, hình như là không phải...
"Tổng giám đốc... cô ấy..."
"Tôi biết! Để xem cô ta muốn giở trò gì."
Sau khi Yên Tử đi đến bên cạnh anh, nghi thức bái gia tiên được bắt đầu. Suốt cả thời gian diễn ra nghi thức bái lễ, Cố Đình Duy vẫn luôn để mắt đến cô không rời. Rõ ràng là không phải Thẩm Yên Lam, vậy thì cô gái này là ... Còn có... hình như là có chút cảm giác rất quen...
"Tôi mệt rồi! Tôi muốn lên phòng nghỉ ngơi."
Sau khi kết thúc nghi lễ, Cố Đình Duy lạnh lùng nói với tất cả mọi người. Không cần đợi người khác trả lời, anh cứ thế mà bảo Tống Thành đẩy mình về phòng. Yên Tử cũng rất biết thân biết phận, cúi đầu chào mọi người rồi đi theo phía sau anh về phòng.
"Cậu ra ngoài đi."
"Dạ! Tổng giám đốc."
Sau khi vào trong phòng, Cố Đình Duy lạnh lùng ra lệnh cho Tống Thành rời đi. Cánh cửa phòng đóng lại, trong căn phòng sang trọng chỉ còn lại cô và anh.
"Qua đây!"
"Hả!!!!"
"Bảo cô qua đây, cô không nghe sao... thưa thiếu phu nhân."
Yên Tử im lặng cắn môi, đôi mắt xinh đẹp nhìn về phía người trước mặt. Xem ra người này cũng khó ở lắm đây...
Chậm rãi đi về phía anh, cô vừa run lại vừa thấy lo sợ. Người nên kết hôn với anh là Thẩm Yên Lam mới đúng, còn cô chỉ là người gả thay. Nếu chẳng may bị phát hiện, cô thật sự không biết phải giải thích thế nào.
Đứng trước mặt anh, cô còn chưa kịp lên tiếng thì cổ tay đã bị người kia nắm lấy. Kéo mạnh cô ngã về phía mình, dáng người nhỉ nhắn của Yên Tử cứ thế mà ngã vào lòng anh. Cố Đình Duy cong môi lên cười, đôi mắt lạnh lùng nhìn vào gương mặt xinh đẹp của cô rồi nói.
"Chưa gì mà đã muốn dụ dỗ tôi rồi sao? Thẩm Yên Tử..."