[HP] Ngã Ba Đường

Chương 5: Road Fork



Giáo sư Snape tức tốc đưa Lime về nhà, rồi ngay lập tức rời đi. Lime chắc mẩm cậu đã thấy vẻ nhẹ nhõm lướt qua khuôn mặt lạnh xa cách của giáo sư sau khi y nhác thấy cậu vượt hàng rào bước vào nhà.

Ngay tối hôm ấy, cụ Olivander đến.

Việc bùm một phát có người xuất hiện trong căn phòng vốn là phòng khách ( giờ đã trở thành phòng ăn và kho cất sách) rõ ràng khiến Lime hơi giật mình. Bằng chứng là cái nĩa cậu cầm trên tay giật một cái khiến thịt viên và sốt mì bay tứ lung tung ra bàn.

Cụ Olivander hoàn toàn không để ý. Cụ vui vẻ đánh giá quanh căn phòng không được rộng lắm chất đầy sách và da dê cũ, sau đó nháy mắt với Lime-đang ngồi bê đĩa mì ngơ ra ở bên cạnh chân bàn.

" Phòng đẹp lắm. "

Lime: "..."

Ò, cảm ơn nhá.

Đúng lúc này, cửa mở ra từ bên ngoài.

Bumble đứng trước cửa với một nụ cười mỉm, mặc áo gile nâu đậm và quần âu, rất ra dáng một người đàn ông đã trải đủ phong trần chững chạc. Nhìn lão ta thế này, ai mà nghĩ mới hôm qua hôm kia thôi lão còn nằm lăn nằm nóc trên đất với một cọng cỏ héo ngậm trong miệng.

Trên tay Bumble còn bê một khay trà đương bốc hơi nóng và một đĩa bánh Brownie. Có vẻ lão đã đoán trước được rằng, sẽ có khách đến vào lúc này.

Điều đầu tiên Bumble làm là đặt khay bánh lên bàn ăn và cũng là cái bàn duy nhất trong phòng. Sau đó lão ta mới lượn lại, bắt tay với cụ Olivander.

" Ngài Olivander, ngưỡng mộ đã lâu. Tôi tên là Bumble, rất vui được gặp. "

Cụ Olivander cũng bắt tay lại, rồi cụ hào hứng bắn liên thanh.

" Khách sáo gì đó bỏ đi. Làm chứng lời nguyền bất khả bội nhanh một chút, rồi mau đưa tôi xem bản thiết kế nào! "

Thế là Lime bị ép phải bỏ lại đống mì Ý đang ăn dở, uể oải quỳ giữa phòng bắt tay với cụ Olivander-tinh thần sáng láng, trông như chuẩn bị hú hét om tỏi rồi chạy quanh nhà 100 vòng. Ai không biết còn tưởng Lime là một ông lão, còn cụ ông đối diện mới đang tuổi thanh niên

Bumble đứng giữa hai người. Lão ta cầm một cây đũa phép cong vẹo được quấn kín mít bằng băng vải, chỉ lộ mỗi đầu đũa bé xíu để phép thuật đi ra. Lão cúi người gõ lên nơi hai bàn tay, một già nua một nhỏ xíu đang liền kề, hỏi.

" Cụ Olivander, cụ có đồng ý làm gậy phép cho cậu bé đối diện, và không đuợc tiết lộ thông tin nào về nó dưới bất kì hình thức nào không? "

" Tôi đồng ý. " Cụ Olivander đáp.

Một dòng lửa nóng từ đầu đũa phép bay ra quấn lấy tay của hai người đang thề.

" Cụ có đồng ý sẽ không sao chép, học hỏi, áp dụng bản thiết kế cho bất kì cây đũa phép nào cụ làm trong tương lai không? "

" Tôi đồng ý. "

" Cụ có đồng ý sẽ đưa gậy phép cho cậu nhóc khi làm xong mà không ăn cắp nó không? "

" Tôi đồng ý. "

Lúc bấy giờ Bumble mới vừa lòng thu đũa phép lại. Lời nguyền bấy giờ đã hoàn thành.

Lime đứng dậy. Cậu cảm giác được trên ngực trái có một sợi dây đang quấn lấy tim cậu, rồi nối với nơi ngực trái của cụ Olivander. Đó là một cảm giác tựa như vô hình, nhưng lại nặng nề đến không thể bỏ qua.

Trông cụ Olivander vẫn rất hào hứng, cụ bảo Lime đưa cho cụ bản thiết kế chính.

Lime đưa mắt nhìn Bumble, thấy lão gật đầu với mình, cậu liền bước qua, lấy từ dưới đống sách trong góc phòng một tấm da dê thẳng thớm.

Tấm da dê đã có hơi sờn ở phần cạnh, chứng tỏ nó đã bị lật đi lật lại nhiều lần, nhưng lại cực kỳ sạch sẽ.

Lime cầm tấm da dê ấy bằng hai tay với bộ dạng hết sức cẩn thận, đưa cho cụ Olivander.

Cụ Olivander mừng húm, nhưng cụ không mở nó ra ngay, mà là cất nó một cách cẩn thận dưới áo trùng, và lặp đi lặp lại động tác kiểm tra để xác nhận rằng tấm da dê ấy không vô tình lộ ra từ bất cứ chỗ nào trên người.

Sau khi làm xong, cụ cười hà hà.

" Tốt lắm, bây giờ lão sẽ trở về xưởng. Những cái đũa tốt không thể đợi lâu được. "

Cụ Olivander vung vẩy bộ áo trùng có màu đặc sệt của bụi trên người. Đôi tay gầy và đầy vết chai của cụ lần mò vào trong túi áo để tìm kiếm cái khoá cảng vừa sử dụng.

Nhưng trước khi quay trở về, cụ lại quay đầu nói chuyện với Bumble.

" Tôi biết có thể tôi nhầm, nhưng đũa phép đằng ấy dùng quen lắm nhá, và biết đâu nó làm từ đôi tay tôi. Thế nhé, chào đằng ấy. "

Rồi đi mất.

Lime đứng cạnh Bumble, rồi hơi ngước lên nhìn lão, bảo.

" Ông ấy biết. "

Bumble nhàn nhạt liếc mắt nhìn Lime, sau đó quay người lên lầu, trước khi đi còn không quên bảo.

" Ăn cho xong bữa tối đi. Và nhớ dọn sạch đống sốt cà chua mà mi làm vương trên bàn. "

Lime đứng tại chỗ, dẩu môi nhìn theo.

____________

Thời gian trôi qua khá là nhanh, ít nhất thì đối với Lime là thế.

Trong hơn nửa năm đợi chờ để vào học, dấu ấn duy nhất khiến Lime thấy đáng nhớ hơn cả là việc cậu đã cao lên được một chút.

Còn cây trượng ý hả.

Chà, ai mà biết nhỉ.

Thật ra Lime đã nhận được cây trượng, do chính tay cụ Olivander mang đến, là vào 1 tháng sau ngày lập lời thề Bất Khả Bội.

Cụ lại xuất hiện ở bên dưới phòng khách, ( kiêm thêm phòng ăn và kho sách) vào đúng giờ như lần đầu tiên cụ đến.

Mái tóc cụ xác xơ, và quần áo thì xộc xệch, lỗ chỗ những vết ố mà cả bùa " Úm ba la chà rửa " cũng chưa chắc tẩy được hết. Đôi mắt cụ thì trũng xuống, vằn vện những tơ máu. Đó là bằng chứng cho những đêm miệt mài và đằng đẵng chẳng hề chợp mắt. Ấy thế mà, dù mỏi mệt, đôi mắt cụ lại sáng ngời và lấp lánh, như những vì sao đương thiêu đương đốt rực hồng.

Cụ nói với Lime đang ngồi trên bàn ăn với giọng khản đặc:

" Nhóc đã chơi ta một vố rất đau đấy. Bản thiết kế quá vĩ đại, và những chi tiết nhỏ thì nhiều vô số kể. Ta đã phải tự tay đốt những 5 cây trượng vì lỡ tay ráp hỏng một chi tiết chỉ to bằng nửa cái móng tay út. "

Lime yên lặng bỏ quyển sách cổ ngữ Runes dày cộp sang bên cạnh, đứng dậy và dìu cụ xuống ghế ngồi, bảo.

" Vì lẽ đó, cụ mới chính là người làm đũa phép giỏi nhất nước Anh. "

" Ta biết. " Cụ Olivander cười thều thào. " Nhưng hiện tại nó cũng không khiến ta vui được đâu. "

Nói rồi, cụ mở áo trùng, lấy ra một cây gậy dài được bọc vải kĩ lưỡng.

Lime nhận lấy nó từ tay cụ, rồi từ từ gỡ lớp vải ra, như gỡ một món quà quan trọng trong dịp Giáng Sinh.

Lớp vải dần được gỡ bỏ, lộ ra lớp gỗ trong suốt trơn bóng tuyệt đẹp.

Cây trượng dài gần 1m, với những đường cong hết sức duyên dáng. Khoảnh khắc khi nó nhìn thấy Lime, cứ như một người đàn bà đẹp thấy người yêu lần đầu tiên. E lệ và rất đỗi yêu kiều.

Nó đứng thẳng, rất kiêu ngạo. Lỡp gỗ trên người nó bóng bẩy, mọng và trong suốt tựa mỡ bò. Nhìn kĩ còn có thể thấy lõi trong của nó là hằng hà sa số những viên đá, viên ngọc chất liệu khác nhau, sáng lấp lánh như nhưng ngôi sao đang cháy, được đập nhỏ và ráp lại thành những vòng tròn và kí hiệu phức tạp bí ẩn. Chúng hợp lại với nhau, liền mạch thành 1 thể thống nhất.

Chúng nó vây kín và che lấp 2 mảnh tim rồng và một mảnh lông đuôi bạch kì mã đang bện chặt lấy nhau ở bên trong.

" Đẹp lắm đúng không. " Cụ Olivander nhếch môi bật cười, với vẻ tự mãn hết sức rõ ràng. " Gỗ Thánh, trong suốt, mềm, dễ khắc, nhưng khó uốn nắn. Đá và ngọc phải dùng máu bạch kì mã và gân rồng để nối và có thể truyền năng lượng. Ta không biết cái thứ vòng tròn hay kí tự nhóc vẽ, và ta cũng không muốn biết, nhưng nó khiến ta khá sợ đấy. "

Nói đến đây, lưng cụ như còng xuống. Những ánh sao trong đôi mắt cụ chập chờn và rồi tối sầm lại.

" Cây trượng này mạnh quá tầm hiểu biết của ta nhóc con ạ. Lần cuối ta làm ra một cây đũa phép mạnh như thế này, đã có rất nhiều người điên cuồng vì nó. "

Đôi mắt cụ Olivander xám xịt, và đục ngầu, cứ như cụ đang nhìn thấy một thời chiến lửa mịt mù đã qua mà vẫn còn để lại sẹo.

" Đũa phép mạnh mang lại quyền năng rất lớn... " Cụ nói. "... và quyền năng càng lớn thì con người càng chẳng ra hình người. Ta không biết làm ra cây trượng này, và trao nó cho nhóc có phải là quyết định đúng đắn hay không. "

Lime nghe cụ Olivander nói nhưng trên khuôn mặt cậu chẳng có vẻ gì là bất bình hay khó chịu cả. Cậu chống cây trượng xuống đất, rồi tì cằm lên đầu tay cầm. Cậu nói.

" Cháu biết. Bởi lẽ như thế, giữa hai mảnh tim rồng còn cần có lông bạch kì mã. Ngoài Amethyst mang năng lượng quá lớn còn cần đá Peridot để kiềm chế sự tức giận. Bên cạnh đá Khổng tước giúp phóng đại ma thuật phải có thêm thạch anh trắng để khai sáng tâm trí và giải phóng tâm trạng xấu. Chúng được xếp thành hình dạng và quy luật nhất định, cháu sẽ không nói cho cụ đâu, để vừa giúp đỡ cho sức mạnh của cháu, nhưng đồng thời cũng kiềm chế cháu tỉnh táo. "

Lime hơi dừng lại, rồi bật cười nói tiếp.

" Cũng không cần lo lắng cháu sẽ chệch hướng, vì dù gì thì đây là gỗ Thánh, và gỗ Thánh thì đều có linh hồn riêng biết phải trái đúng sai. "

Nghe thế cụ Olivander cũng không nói thêm gì nữa. Cụ đứng dậy khỏi ghế, vặn vẹo cái hông già cỗi phát ra những tiếng kêu lạch cạch. Cụ vẫy vẫy tay, rồi bảo.

" Ta đi đây, gửi lời chào đến phụ huynh của nhóc cho ta. Đã lâu lắm rồi ta không được ngủ một giấc tử tế. "

Vừa dứt lời cụ lập tức biến mất. Lime thấy cụ đi lập tức đứng bật dậy. Còn đâu vẻ lão làng và bình tĩnh vừa mới đây. Cậu cười toe toét ( như một thằng ngốc), ôm lấy cây trượng mới rồi quay vòng vòng trong căn phòng nhỏ hẹp như đang khiêu vũ.

Rồi cậu đột ngột dừng lại. Vội vàng lôi một cái hộp gỗ đẹp đẽ từ dưới kệ sách ra, đặt lên trên bàn.

Bên trong hộp gỗ là đầy đủ dụng cụ để khắc gỗ.

Lime lấy ra một con dao nhỏ và sắc.

Với dáng vẻ nghiêm túc, đôi mắt sáng trong như trăng khuyết đương cao nhất vào ngày mùa hạ, lấp lánh tinh khôi, cậu chậm rãi nhưng trịnh trọng khắc xuống mấy chữ nhỏ nhắn nắn nót ở đầu cây trượng.

" Road Fork. ( Ngã ba đường) "