Việc đi đêm lại diễn ra một lần nữa sau khi qua nửa tháng, Tom vẫn không từ bỏ việc tìm kiếm phòng chứa bí mật của Slytherin, có điều là lần này có thêm một Draco ở bên người.
Trước đây, Tom luôn cho rằng mình sẽ không đời nào đem bí mật quan trọng nhất trong lòng chia sẻ với người khác, kể cả đó có là bạn bè thân thiết nhất của mình. Tom thậm chí có thể khẳng định rằng khi đi đêm thì nhất định chỉ có một mình hắn, tuyệt đối không để một sinh vật sống nào ở bên cạnh, bao gồm cả Nagini.
Nhưng hiện tại, Tom quay đầu nhìn Draco đang thả nhẹ bước chân đi theo bên cạnh mình, hắn phát hiện những việc đó khi gặp phải Drcao thì hoàn toàn không thành vấn đề. Vào cái giây Draco hỏi hắn rằng mình có thể đi đêm chung không, Tom thậm chí không có một tia do dự nào cũng như không cần suy nghĩ gì thêm liền đồng ý yêu cầu của Draco.
Bây giờ nhớ lại, Tom đã bị đôi mắt của Draco mê hoặc, khi cặp mắt màu xám của Draco nhìn mình, Tom căn bản không muốn từ chối, rõ ràng là màu mắt giống với Abraxas nhưng lại làm cho Tom phát nghiện. Và điều tồi tệ hơn là Tom cảm thấy như vậy rất tốt, Draco nên luôn nhìn mình như vậy chứ không phải những người khác......
Nhưng bây giờ không phải lúc để nghĩ tới chuyện đó.
Tom định thần lại và mỉm cười với Draco đang ngạc nhiên nhìn mình, sau đó hạ thấp giọng, "Cái lối đi bí mật này tôi đã tìm thấy, không có phòng chứa bí mật nào cả."
Đúng vậy, Tom đã đem chuyện phòng chứa bí mật nói cho Draco, điều này làm chính bản thân hắn thấy khó tin nỗi, hắn cho rằng chuyện này sẽ giấu kín trong lòng, không có người thứ hai biết tới.
"Tôi cũng thấy phòng chứa bí mật của Slytherin sẽ không nằm ở...... cái nơi tồi tệ này." Draco kinh tởm băng qua lối đi bí mật chật hẹp, cái lối đi bí mật này có vẻ không được người sử dụng trong thời gian dài, khi hai người họ mở nó ra, Draco thậm chí còn ngửi được mùi mốc của món ăn nào đó làm cậu không nhịn được cảm thấy buồn nôn.
Tom dừng chân lại, tỉ mỉ quan sát bức tường trơn nhẵn của lối đi bí mật, trên đó thậm chí còn không khắc một cái họa tiết nào.
"Cậu nói phải, chúng ta hẳn nên đổi sang nơi khác." Tom đồng ý gật đầu.
Draco dừng lại ở bên cạnh hắn, cái lối đi bí mật chật chọi này làm cậu ở rất sát với Tom, cậu thậm chí còn cảm nhận được hơi thở nóng hổi của Tom phả vào má mình.
"Tom, cậu có nghĩ tới chưa, có lẽ phòng chứa bí mật chỉ là truyền thuyết thôi chứ không phải sự thật, dù sao thì Salazar Slytherin cũng không để lại đủ tài liệu để chứng minh sự tồn tại của phòng chứa bí mật là sự thật."
"Tôi đương nhiên có nghĩ qua." Tom lại quơ đũa phép lần nữa và làm một bùa Lumos để thời gian chiếu sáng đủ lâu, "Cho nên bây giờ tôi cần đi chứng minh điều đó, chứng minh xem nó thật sự tồn tại hay chỉ là một cái truyền thuyết."
Thấy Draco không đáp lời, Tom lại nói tiếp, "Cậu không cần lo lắng đâu Draco, tôi không phải thật sự muốn tìm ra phòng chứa bí mật, nếu có thì càng tốt, nếu không có thì cũng không thay đổi thứ gì cả, tôi vẫn là hậu duệ của Slytherin, dòng máu cao quý, đây là sự thật mãi mãi không thể thay đổi."
Tom vén phần tóc mái che đi trước mắt của Draco sang một bên, để lộ ra cặp mắt màu xám mà Tom vô cùng thích, "À, chúng ta đi thôi, đổi qua cái lối đi bí mật khác, hay là cậu mệt rồi? Chúng ta có thể quay về nghỉ ngơi."
"Không, chúng ta có thể tìm thêm một lúc." Draco từ chối đề nghị của Tom, dù sau cậu đã hạ quyết tâm là đi theo Tom trong quá trình đi tìm phòng chứa bí mật, cậu không thể trực tiếp can ngăn thì không thể dẫn Tom ra khỏi phạm vi của phòng chứa bí mật càng xa càng tốt sao?
Draco không biết vị trí cụ thể của lối đi vào trong phòng chứa bí mật, nhưng nhớ lại Myrtle Khóc Nhè của sáu mươi năm sau và những lời lãi nhãi của cô nàng khi bản thân chết đi từ trong miệng cô nàng, Draco cảm thấy khoảng cách tìm ra chân tướng càng lúc càng gần.
Myrtle chết lúc đang ngồi khóc trong nhà vệ sinh và sau đó nghe được tiếng của một thanh niên và tiếng rít kì lạ, Draco dám thề là tiếng rít Myrtle nghe thấy là tiếng Tử Xà được thả ra, cho nên lối đi vào trong phòng chứa bí mật sẽ nằm ở gần nhà vệ sinh nữ bị phong tỏa vào sáu mươi năm sau.
Lúc đưa ra được kết luận này, Draco thậm chí nghi ngờ việc Salazar Slytherin căn bản không muốn người thừa kế của mình tìm ra phòng chứa bí mật, ai lại nghĩ tới việc phòng chứa bí mật của Slytherin nằm ở gần nhà vệ sinh nữ?
Bảo sao năm hai Tom đã phát hiện ra phòng chứa bí mật, nhưng đến năm sáu hoặc bảy mới mở ra, Tom nhất định là đã tìm trong rất nhiều năm mới phát hiện ra lối đi vào trong phòng chứa bí mật.
Draco thậm chí còn có ác ý muốn biết được vẻ mặt khó xử của Tom khi biết được lối đi vào trong phòng chứa bí mật nằm ở nhà vệ sinh nữ, nhất định là thú vị dữ lắm.
Tom lại cho cả hai thêm một cái Bùa Ẩn Thân và kéo ra đi ra khỏi lối đi bí mật, bọn họ đang ở trên hành lang lầu ba, hàng lang yên tĩnh tới mức không nghe thấy tiếng bước chân, e là người quản lý Pringle đang ở tầng khác hoặc đã về lại phòng làm việc của mình để nghỉ ngơi.
Draco không biết nhiều về lối đi bí mật của Hogwarts, nhưng cậu biết ở lầu 3---- sau bức tượng nữ phù thủy một mắt có một lối đi dẫn tới tiệm Công Tước Mật ở Hogmeade.
Draco bị Tom giữ lấy, hai người đang có Bùa Ẩn Thân trên người nên khiến Draco không nhìn thấy bộ dạng của Tom ở trước mắt mình, nhưng cậu có thể cảm nhận rõ cái người ở trước mặt đang nhìn mình.
"Có chuyện gì vậy Draco?" Tom hạ giọng và trầm ngâm nhìn về phía của Draco.
Draco mím môi, hướng đi của bọn họ hiện tại là vị trí của bức tượng nữ phù thủy một mắt. "Không có gì, nhưng tôi cho là cái lối đi bí mật kia sẽ không có phòng chứa bí mật của Slytherin đâu, đó là lối đi bí mật dẫn ra tiệm Công Tước Mật ở Hogmeade."
Được rồi, Draco không định ra khỏi lâu đài vào cái giờ muộn như thế này, đặc biệt là khi thời tiết bên ngoài đang xấu, cậu không muốn mang một thân ướt sũng nước mưa quay về, cho nên cứ việc nói thẳng ra luôn, dù sao cái lối đi bí mật này không có tác dụng gì.
Trong bóng tối, ở nơi Draco nhìn không thấy, Tom đã nhướng mày lên, mỗi lần Tom cho rằng Draco không biết gì cả thì cậu vẫn có thể cho hắn một chút bất ngờ, nhưng kiểu bất ngờ này Tom hoàn toàn không muốn, bởi nó có nghĩa là Draco có rất nhiều chuyện gạt mình.
"Vậy bây giờ chúng ta quay về hầm?" Draco nhìn không thấy vẻ mặt của Tom nên không đoán được ý định của Tom, đành phải đưa ra đề nghị ngẫu nhiên.
"Không, chúng ta đi đến Phòng Yêu Cầu đi."
Bên cạnh truyền tới tiếng cười khẽ của Tom, Draco cảm giác mình lại bị Tom dẫn đi một lần nữa, cậu đi theo sau Tom, hai người đi đến Phòng Yêu Cầu ở lầu tám.
Lần này, Phòng Yêu cầu vẫn được trang trí giống như phòng ngủ của Slytherin, bao gồm các điểm nhấn màu bạc và xanh lá cây tràn ngập cả căn phòng. Vừa bước vào Phòng Yêu Cầu, Draco cảm giác có một thứ nóng hổi chạy khắp cơ thể, sau đó cậu thấy Tom ở trước mặt mình bình tĩnh nhét đũa phép về lại trong túi.
"Bùa Ẩn Thân của cậu càng ngày càng thuần phục Tom." Draco không hề keo kiệt lời khen của mình.
Khác với tâm lý lúc trước, khi đó Draco muốn Tom không biết một cái gì cả cũng như không tài giỏi gì hết. Nhưng hiện tại Draco không thể không thừa nhận, sau khi cậu và Tom trở thành người yêu được công nhận trong miệng của Walden, cậu hi vọng Tom càng tài giỏi hơn nữa, tuy nó hoàn toàn trái ngược với mục đích nào đó của mình.
"Tôi cần nói cảm ơn với cậu sao Draco?" Tom nhếch mép khi ngồi xuống giường.
Vì nụ cười của Tom mà Draco hơi thất thần, Ellis nói đúng, Tom cười lên cực kì đẹp trai. Cho nên cậu không có cản lại cơn bốc đồng trong mình, dưới ánh mắt đang cười của Tom, cậu đi qua và nhẹ nhàng hôn lên môi hắn.
Vào cái giây chạm môi kia, Draco phải thừa nhận đây là việc làm dứt khoát nhất và cũng là sáng suốt nhất khi cậu quay về thời gian này.
Tuy hồi trước cậu toàn hôn con gái, không có kinh nghiệm hôn môi gì với con trai, nhưng Draco không chán ghét cái cảm giác này, thậm chí còn thấy rất tốt. Nhưng đụng nhẹ thì hiển nhiên không thỏa mãn được Draco, cậu giở thói xấu liếm lên môi của Tom một chút, sau đó cậu thấy cặp mắt đá vỏ chai của Tom nheo lại một cách nguy hiểm.
Trước mắt đột ngột tối sầm đi, Draco cảm giác mình bị một đôi tay dùng lực đè lại, khung cảnh khung quanh thay đối nhanh chóng, chờ khi Draco thấy rõ được mọi thứ thì đã phát hiện Tom nằm ở trên người mình, còn mình thì không biết từ lúc nào đã nằm ở trên giường của Tom.
"Tôi phải khen ngợi sự nhiệt tình của cậu, đúng không Draco?" Tom cắn chặt vào môi của Draco nhưng sau đó đã thả lỏng ra vào giây tiếp theo.
"Vì sự nhiệt tình của cậu, lần sau chúng ta có thể dùng thử Thuốc Lão Hóa."
"......" Con mẹ nó, đó tuyệt đối không phải ý kiến hay ho gì cả. Draco chửi thầm trong lòng.
Draco có thể bảo đảm, dù có cùng uống Thuốc Lão Hóa, thể trạng của cậu cũng không chiếm được ưu thế gì so với Tom, nhớ lại kỳ nghỉ lần trước, Tom hai mươi tuổi cao hơn mình tới một cái đầu, này đúng là quá tệ.
Quăng cho Tom một cái liếc mắt rất khinh bỉ, Draco sẵn tiện chui vào trong chăn, nếu không muốn mang theo thâm quầng mắt dày xuất hiện trước mặt những người khác vào ngày hôm sau, cậu cần nghỉ ngơi cho tốt ngay bây giờ.
"Tôi còn tưởng là cậu tiếp tục giữ lửa chứ, thật đúng là quá đáng tiếc." Tom tuy miệng bảo thế nhưng trên mặt không có gì là tiếc nuối, vẫn mỉm cười như cũ.
Hắn cởi áo chùng của mình ra và cũng chui vào trong chăn.
"Thưa ngài Riddle, tôi phải nhắc nhở ngài, kế bên còn một cái giường nữa." Draco trừng mắt để đuổi Tom đi nhưng hiển nhiên Tom đã sớm miễn dịch với kiểu ánh mắt này.
"Thế thì có vấn đề gì sao?"
"Dĩ nhiên là có vấn đề, đã có hai cái giường thì mắc mớ gì phải ngủ chung?"
"Việc này còn cần trả lời sao? Chúng ta ngủ chung có vấn đề gì đâu?"
Tom không đợi Draco trả lời đã ấn đối phương nằm lại trên giường một lần nữa, cũng giúp cậu chỉnh lại chăn cho tốt, "Ngủ ngon Draco, nếu cậu cần thứ này----" Tom cúi đầu và hôn lên miệng của Draco một chút, "---- nụ hôn ngủ ngon của cậu."
"Tại sao các giáo sư lại cảm thấy cậu là một học sinh lễ phép, thật đúng là vớ vẩn." Draco bất mãn lẩm bẩm một câu nhưng không có từ chối gì Tom, thực tế hai người họ cũng không phải mới ngủ chung giường lần đầu, Draco có thể thử cảm giác có thêm một người nằm ở bên cạnh.
Tác giả có lời muốn nói: Có bug hãy cho tôi biết, tôi sẽ nhanh chóng sửa chữa.