Draco lại vào Bệnh Thất một lần nữa, cậu bị Tom lôi thẳng lên giường của Bệnh Thất.
"Sắc mặt của cậu nhìn như hồn ma vậy, mẹ kiếp." Walden vừa vào Bệnh Thất đã lớn tiếng ồn ào, "Phu nhân Pomfrey, mau tới xem Draco đi, cậu ấy nhìn không ổn chút nào cả."
Lương y trưởng phu nhân Pomfrey bước ra khỏi phòng làm việc của mình, chờ đến lúc bà thấy rõ sắc mặt của Draco xong, thái độ có thể dùng từ phẫn nộ để miêu tả. "Mấy cậu lần này lại làm cái gì thế hả?"
"Chỉ là đi học, ừm, môn Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám, một con Ông Kẹ, thưa phu nhân." Ellis bị phu nhân Pomfrey dọa sợ tới mức run lên.
"Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám, à, cô biết rồi, lúc giáo sư Merrythought nộp đơn xin cho con Ông Kẹ thì cô đã cảnh báo rồi, các trò mới có năm hai, tại sao cần học cách đối phó với một con Ông Kẹ, các trò nên đợi tới năm tư mới được tiếp xúc."
Phu nhân cực kì bực mình vì chuyện này, sau khi nổi giận xong mới lấy một đống chai lọ đủ kiểu đến trước mặt Draco, "Uống hết đi, trò Malfoy nhỏ."
Draco tuy bị dọa tới mức kiệt quệ nhưng hiện giờ tinh thần đã được hồi phục lại, cậu nhíu mày nhìn ba bình độc dược để trước mặt mình, "Phu nhân, có lẽ không cần nhiều thế đâu, em chỉ là hoảng sợ một chút thôi."
"Trò tất nhiên là cần, cô bảo đảm, nhanh uống hết tụi nó đi, không thì trò đừng hòng đặt chân khỏi Bệnh Thất."
Draco không hề nghi ngờ lời của phu nhân Pomfrey, phải biết rằng vào sáu mươi năm sau, đến cả Dumbledore cũng không dám lên tiếng lúc phu nhân Pomfrey đang nổi điên.
Cau mày nuốt hết ba bình độc dược mang hương vị quái lạ xong, Draco ho khan hai tiếng, hương vị này quá lạ rồi, cậu thà rằng ăn phải kẹo có vị nôn trong kẹo đủ vị Bertie Botts còn tốt hơn là uống độc dược.
"Trò ở lại đây nghỉ ngơi cho tới khi sắc mặt của trò nhìn vào không đáng sợ như thế này nữa, trò Malfoy nhỏ à." Phu nhân Pomfrey nói xong liền dặn dò ba người Tom chăm sóc cậu rồi mới rời đi.
"Tôi thật ra không có tệ tới mức đó, mấy người đừng có làm cái bộ mặt như thể tôi sắp chết để nhìn tôi nữa." Draco đảo mắt với ba người Tom.
Sau khi uống độc dược vào bụng, cậu cảm thấy dễ chịu hơn nhiều, cơ thể đã ấm lên nhưng vẫn lười nhác không chịu nhúc nhích.
"Draco, vừa nãy sắc mặt của cậu không khác gì hồn ma, rốt cuộc là chuyện như thế nào?" Walden cau mày nhìn Draco nhưng không giấu được lo lắng ở trên mặt.
"Đừng hỏi, tôi không có chuyện gì cả."
Draco lại run cầm cập, cậu không phải vì sự xuất hiện của Chúa tể Hắc Ám mà sợ tới mức sắp chết, kể cả khi Chúa tể Hắc Ám có vào ở Trang viên Malfoy cũng không làm cậu sợ tới vậy. Cậu sợ là mọi chuyện sẽ không có gì thay đổi cả, Tom vẫn biến thành kẻ điên kia, sợ ba mình cuối cùng vẫn sẽ chết ở Azkaban. Cậu không muốn kết cục đó tái diễn, cậu không có đủ can đảm để đối mặt với nó.
Tom bất định nhìn vẻ mặt thay đổi liên tục của Draco khi nằm ở trên giường, cuối cùng chỉ có thể đẩy Walden và Ellis, "Các cậu về trước đi, tôi ở đây với Draco."
"Nhưng mà......" Ellis lại lo lắng nhìn Draco, rõ ràng là rất không an tâm khi để lại một mình Tom chăm sóc Draco, nhưng sau khi bị Walden thụi mạnh từ phía sau thì mới nói nốt: "Thật sự không cần bọn tớ ở lại sao?"
"Không thành vấn đề, các cậu trở về đi, lớp Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám còn chưa kết thúc đâu."
Chờ Ellis luyến tiếc không muốn rời bị Walden lôi đi, Tom mới ngồi lên mép giường của Draco, lòng bàn tay của cậu vẫn ướt đẫm mồ hôi lạnh, câu hỏi vừa nãy của Walden hiển nhiên đã đụng phải ký ức không muốn nhớ lại của Draco.
"Nếu cậu muốn nói thì tôi sẽ nghe, nếu không muốn nói thì cứ nhắm mắt ngủ một lúc đi."
Draco thật sự muốn đem hết mọi thứ khốn kiếp này nói cho lão Malfoy biết, để lão Malfoy tự mình suy nghĩ, tự mình quyết định, nhưng ma xui quỷ khiến là cậu không thể nói được nên điều đó hoàn toàn không làm được. Còn hiện tại, Draco thậm chí muốn từ bỏ và nói hết cho Tom nghe chuyện trong tương lai, khốn kiếp, tại sao cậu lại phải gánh vác thứ này, cậu không phải là Đấng Đầu Sẹo cần đi cứu rỗi Thế giới Pháp Thuật, cậu không hề có nghĩa vụ đi làm điều này.
"Đó là ba tôi, tôi nghĩ cậu có thể nhận ra, tôi lớn lên rất giống ông ấy." Draco nở nụ cười nhạt, cậu biết mình không thể nói ra toàn bộ sự việc, nhưng cậu thật sự muốn nói gì đó, cho dù là chuyện tầm phào, cậu sắp bị bí mật đó ép tới điên rồi.
"Giống như lúc nãy mấy cậu thấy đấy, ông ấy chết rồi, sau khi ba tôi chết thì mẹ rất đau khổ, cơ thể càng ngày càng suy nhược, cuối cùng cũng qua đời."
Đúng như suy đoán của Tom, người đàn ông kia là cha của Draco, nhưng tên phù thủy mặt rắn sau đó là ai? Nếu nói lần đầu tiên Ông Kẹ biến thành nỗi sợ ngoài mặt của Draco là cái chết của cha mình, vậy thì cái kẻ làm Draco sợ từ tận đáy lòng là ai? Và tại sao người đó lại làm mình có cảm giác quen thuộc?
"Người thứ hai là?" Tom híp mặt nhìn chăm chú vào vẻ mặt vốn tái nhợt nay trở nên khiếp sợ của Draco, trong nháy mắt, Tom có hơi không đành lòng nhưng bên trong lại có giọng nói luôn nhắc nhở hắn rằng đây là chuyện cực kì quan trọng, cần phải để Draco nói ra, nếu bỏ qua cơ hội lần này, e là hắn sẽ không bao giờ nghe được tin tức gì về phù thủy đó trong miệng Draco nữa.
Tom lờ đi việc Draco sợ hãi, dụ cậu mở miệng ra, "Cái tên phù thủy mặt rắn đó, cậu rất sợ hắn? Nhưng cậu từ nhỏ đã ở cùng một chỗ với tôi, sao tôi lại không thấy qua hắn? Hay là hắn xuất hiện trước khi cậu bước vào cô nhi viện?"
Draco hoảng hốt né tránh ánh mắt truy cứu của Tom, khi Tom mở miệng, Draco còn tưởng hắn đã biết gì đó nên làm lòng cậu run sợ. Song khi chờ Tom hỏi xong, Draco mới nhận ra rằng Tom không biết thứ gì cả và lập tức buông ra hơi thở nhẹ nhõm trong lòng. "Không ai cả, là một tên phù thủy điên khùng thôi, hắn gián tiếp hại chết ba của tôi."
Dùng hết sức lực để nói xong, Draco từ chối mở miệng nói tiếp, cả người cậu vùi vào trong chăn, chừa lại đầu tóc bạch kim ở ngoài chăn. Không ai mở miệng nói gì thêm, Tom yên lặng ngồi ở mép giường nhìn Draco nhắm mắt lại và dần ngủ say.
Tom biết Draco không muốn nhắc tới người kia, cho nên hắn không tiếp tục truy cứu, nhưng hắn không có từ bỏ ý định, nếu đoán không sai, kẻ đó hẳn là phù thủy hắc ám và Tom tin chắc là mình có thể điều tra ra được gì đó, hắn thậm chí có cảm giác kỳ lạ rằng phù thủy hắc ám kia tuyệt đối có liên quan cực kì lớn với mình.
Chờ đến khi Draco bị tiếng nói chuyện đánh thức, cậu mới phát hiện ra trong Bệnh Thật đã tăng thêm một vài người và đứng lộn xộn ở quanh giường của cậu.
Cô nữ sinh năm nhất rất thích cậu - Adelaide Florence đang nằm trên giường của cậu mà lau nước mắt, một nữ sinh Slytherin khác đang dỗ dành cô nàng, Draco cảm thấy đầu lại bắt đầu đau.
"A, Draco, trò tỉnh rồi, trò thấy thế nào, có cần gọi phu nhân Pomfrey không?" Giọt nước mắt khổng lồ chảy từ hốc mắt của Florence, cô trông quá mức lo lắng.
"Ôi, mẹ nó, đừng có ồn nữa." Draco ngồi dậy xoa trán, cậu hiện tại muốn nguyền Tom đang đứng ở kế bên xem trò vui, tại sao Tom lại có thể nhìn Florence dựa vào giường của mình mà không cản chứ? Chết tiệt thật.
Florence vội đỡ lấy Draco, cô nhìn sắc mặt hơi tái đi của Draco và lại bắt đầu rơi nước mắt. "Trò nhìn không ổn chút nào, con Ông Kẹ chết tiệt đó."
Tuyệt, Draco giật giật khóe miệng, xem ra tất cả mọi người đều đã biết chuyện cậu bị một con Ông Kẹ trên lớp Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám dọa sợ tới mức vào phải vào Bệnh Thất, ôi danh tiếng một đời của cậu.
Ngay khi Draco đang loay hoay không biết giải thích thế nào thì Florence đã ôm lấy eo của Draco và khóc không ngừng, cứ như thể Draco bị mắc phải bệnh nan y vậy.
Đôi mắt đá vỏ chai của Tom hiện lên cảm xúc dữ dội, nhưng hắn vẫn rất nhẹ nhàng kéo Florence ra khỏi ngực của Draco, "Tiểu thư Florence, tôi không thể không nhắc nhở trò, Draco vẫn còn đang bệnh đấy."
Thừa dịp Tom đang kéo Florence, Draco rốt cuộc cũng có thời gian thấy rõ mặt những người đứng bên giường mình, ông nội cậu Abraxas và bạn thân của ông nội Dexter Fortescue, Walburga và em trai cô Alphard, còn có cả Walden với Ellis.
Chuyện này đúng là...... quá tuyệt vời.
Có cả đống người nhưng không ai đi cản Florence và đồng loạt đứng một bên xem kịch.
Có thể vì sự phẫn nộ trong ánh mắt của Draco quá mức rõ ràng, Abraxas rốt cuộc cũng chậm rãi mở miệng: "Em trai thân yêu của anh, khi anh nghe em bị một con Ông Kẹ dọa tới mức phải vào Bệnh Thất, anh hận không thể lập tức có mặt----" Abraxas dừng lại và châm chọc bằng cách nâng khóe miệng, "---- nhìn vẻ mặt tái đi của em."
Draco bây giờ chột dạ muốn chết rồi, cậu không thể nào mở miệng giải thích được nguyên nhân nên chỉ có thể tức giận nhìn Abraxas.
"Em muốn anh làm thế nào đây Draco? Viết một lá thư cho người chú thân yêu của em kiêm cha của anh?"
Sắc mặt của Draco rốt cuộc cũng biến đổi, cậu thật sự xấu hổ chết rồi, "Ôi, thôi đừng, Abraxas."
Lão Malfoy mà nhận được thư vì sẽ có suy nghĩ gì đây? Chắt của mình chẳng những làm gia tinh trong ba năm mà còn bị một con Ông Kẹ dọa vào Bệnh Thất! Mẹ nó, ấn tượng của cậu trong mắt lão Malfoy đã tệ rồi, không cần thêm râu ria gì nữa đâu.
"Được rồi, nếu em không đồng ý----" Abraxas có hơi thất vọng, anh trông thật sự rất có hứng thú viết thư kể lại chuyện này cho lão Malfoy, "---- mặc kệ con Ông Kẹ đã biến thành thứ gì khiến em sợ tới mức ngã lăn ra đất đi chăng nữa, hãy vượt qua nó, đừng quên em là một Malfoy."
Draco càng bực hơn khi nghe được tiếng cười nhạo của mọi người dù nó không có ác ý gì. Draco hiện tại muốn cãi lại Abraxas rằng mình không có ngã lăn ra đất, nhưng lý trí còn sót đã kịp thời ngăn cậu lại.
"Được rồi, tôi nghĩ tôi có thể làm được."
Chờ Abraxas dùng thân phận đàn anh giáo huấn xong, các bạn của Draco mới ngồi quanh cậu và bày tỏ sự quan tâm, cũng như tốt bụng miêu tả việc White của Gryffindor đã kể lại câu chuyện Draco bị Ông Kẹ dọa như thế nào.
Draco bỗng nhận ra bạn thân của mình tuyệt đối là chạy đến đây để hóng chuyện, "Ôi, mẹ nó, đừng có để cho tôi biết chuyện này."
Cậu thật sự muốn có một cái Xoay Thời Gian để thay đổi hết toàn bộ, con mẹ nó Ông Kẹ!
Tác giả có lời muốn nói: Có bug hãy cho tôi biết, tôi sẽ nhanh chóng sửa chữa.
TB: Tom sẽ không lập tức đem suy đoán dời lên chính mình, hắn cần phải cân nhắc kĩ càng.