Draco đang ngủ gục thì bị ai đó đẩy một chút, cậu vội vàng mở mắt thì thấy người đẩy mình là người soát vé của Xe Đò Hiệp Sĩ.
"Đến Little Hangleton?" Draco dụi dụi mắt và ngồi dậy khỏi giường ngủ, ban đêm cậu ngủ cũng không yên ổn lắm, Xe Đò Hiệp Sĩ rung lắc dữ dội, tốc độ lại nhanh, điều này làm cậu vốn đang nằm trên giường cũng suýt nữa nôn ra, nếu không phải vì vốn rất buồn ngủ, e là cậu sẽ mở mắt mãi cho tới bình minh.
Bên ngoài đã có ít ánh sáng, đêm qua, Draco đã bắt Xe Đò Hiệp Sĩ ở vị trí cách không xa Trang viên Malfoy, còn hiện tại thì trời đã sáng, Draco có thể thấy bóng dáng có một thị trấn nhỏ nằm ở phía xa, thị trấn nhỏ đó nằm giữa hai con dốc của vách núi và được bao quanh bởi những bụi cây thấp. Thời gian còn sớm nên thị trấn rất yên tĩnh, trên đường không nhìn thấy bóng người đi đường.
"Phải thưa ngài, nơi đây là Little Hangleton, ngài có thể xuống xe rồi." Người soát vé lại nhắc Draco lần nữa, sau đó còn rất tử tế mang hành lý của cậu để ở trên giá xuống và đặt ở bên chân Draco.
Draco liếc mắt qua hành lý ở dưới chân rồi lịch sự gật đầu với người soát vé và nói "Cảm ơn."
Khi Draco mang hành lý xuống xe, Xe Đò Hiệp Sĩ lập tức rời đi, vang lên một gầm lớn.
Draco đánh giá thị trấn nhỏ này, gọi là thị trấn cũng không đúng, nó trông giống một ngôi làng nhỏ hơn. Diện tích của Little Hangleton vốn dĩ không lớn, khắp nơi đều có tuyết động lại, hẳn là rơi vào đêm Giáng Sinh, Draco có thể thấy được ở bên ngoài Little Hangleton có rất nhiều cây nhựa ruồi đã bị đốn ngã.
Gió lạnh thổi qua quần áo của Draco làm cậu bất giác rùng mình. Cậu đứng trên con đường nông thôn dẫn tới Little Hangleton, hàng cây hai bên đều phủ đầy tuyết, trước khi bước vào Little Hangleton, Draco nhìn thấy biển gỗ được đóng bên biển báo giao thông, trên đó có viết---- Little Hangleton.
Nơi này rõ ràng là nơi sinh sống dành cho Muggle, Draco khó chịu nhíu mày lại, không hiểu tại sao gia tộc Gaunt - hậu duệ của Slytherin lại đi sống ở vùng nông thôn đầy mùi hôi thối của Muggle. Chỗ cậu xuống xe là một con đường dốc nhỏ, Draco kéo hành lý của mình và đi xuống dọc theo con dốc. Cậu bây giờ cần tìm chỗ để ở trong thị trấn, Draco không dám chắc mình có được chào đón khi đột ngột ghé thăm gia tộc Gaunt hay không, nếu lỡ như bị từ chối, Draco e là sẽ phải ở đây trải qua lễ Giáng Sinh, trước khi cậu tìm hiểu rõ được thân thế của Tom thì tuyệt đối không rời khỏi chỗ này.
Thời gian vẫn còn sớm, quán trọ bên trong Little Hangleton còn chưa mở cửa.
Draco do dự nhìn cánh cửa tróc sơn của quán trọ tới hai phút rồi mới chán ghét đưa tay lên gõ cửa.
Cửa nhanh chóng mở ra, người mở cửa là một người phụ nữ tuổi trung niên, mái tóc nâu rối tung được buộc ở sau đầu, trên người mặc một cái tạp dề đã sờn tới mức không nhìn ra màu sắc ban đầu, tay áo của bà được vén lên, để lộ cánh tay hơi ngăm đen.
"Có chuyện gì sao?"
Draco không nhịn được ghét bỏ lùi về sau một bước, tránh ra người phụ nữ này một chút mới chậm chạp mở miệng: "Tôi muốn ở trọ, còn phòng trống nào không?"
"Ở trọ?" Bà chủ quán trọ đánh giá Draco từ trên xuống dưới một chút thì phát hiện ra người trẻ tuổi này có thái độ nho nhã, trang phục thì hoa lệ, có vẻ không phù hợp với nơi nông thôn như Little Hangleton. "Dĩ nhiên là có phòng trống."
Bà chủ mở cửa để Draco đi vào trong.
"Chỗ bọn tôi lúc nào cũng có phòng, ai lại đi tới nơi nông thôn này vào lễ Giáng Sinh chứ." Bà dùng tạp dề để lau tay, chỉ vào ngọn nến ở đại sảnh: "Lầu một là quán rượu nên bình thường sẽ có người tới đây để ăn cơm vào ban ngày, phòng của cậu nằm ở lầu hai."
Draco không hề che giấu thái độ thiếu kiên nhẫn trong mắt mình, đặc biệt là sau khi cậu thấy lớp dầu mỡ dày trên bàn ghế thì cảm thấy việc đứng ở đây thôi đã là cực kì khó khăn. "Dẫn tôi tới phòng đi."
Bà chủ thản nhiên gật đầu, dẫn Draco đi lên cầu thang làm bằng gỗ vang lên tiếng kẽo kẹt dẫn tới lầu hai của quán trọ.
Phòng ở Draco là căn phòng thứ hai nằm ở bên phải của lầu hai, trong đó có một cái giường sắt cùng một cái tủ thấp, trên giường có trải một tấm nệm hoa màu lam, trông không đủ ấm vào mùa đông cho lắm nhưng may là nó cũng không quá dơ, vẫn còn nằm trong phạm vi có thể chấp nhận được của Draco. Cậu không nghe lời giới thiệu dài dòng của bà chủ nữa, sau khi trả tiền đặt cọc xong, cậu liền đuổi bà chủ ra ngoài.
Tiện tay để hành lý trên mặt đất, Draco săm soi tấm nệm mình sắp nửa nằm một thời gian, sau khi thấy mình không thể cứ để vậy và nằm lên, Draco rút cây đũa phép cũ khác vừa mới mua ra và ném một ít Bùa Tẩy Rửa lên tấm nệm xong rồi mới an tâm ngã người lên trên đó.
Ngồi trên Xe Đò Hiệp Sỹ suốt đêm làm Draco cảm thấy xương cốt của mình vỡ vụn hết ra và mệt muốn chết. Hơn nữa hiện tại thời gian vẫn còn sớm, không cần phải ra ngoài sớm để đi hỏi thăm về nhà Gaunt, cậu có thể ngủ thêm một lát, sau đó đi lẩn quẩn trong thôn để hỏi thăm xem thử nhà Gaunt nằm ở đâu, trước khi ghé thăm, cậu còn cần gửi thư ghé thăm nữa, có điều nhà Gaunt có muốn gặp cậu hay không thì chưa biết được.
Song Draco cũng không biết, người cậu đang muốn điều tra---- Tom đang đứng ở nơi giao nhau giữa Hẻm Xéo và Hẻm Knockturn. Tom uống Thuốc Lão Hóa giống Draco, mặc áo chùng màu đen, mũ áo đã được đội lên để che đi gương mặt của hắn, trên tay còn cầm theo đũa phép cũ.
Sau khi Tom nghe được việc Abraxas bảo có đồ vật của Slytherin đã được bán ở cửa hàng pháp thuật Borgin & Burkes, hắn luôn muốn tự mình đi đến Hẻm Knockturn để tìm hiểu, hắn biết đến Hẻm Knockturn ở độ tuổi này là cực kì nguy hiểm nhưng không thể nào chống chọi được sự mê hoặc từ thân thế của mình, hắn cần phải biết được tin tức về nhà Gaunt.
Lấy món quà Giáng Sinh mà Draco đã tặng cho hắn - Phúc Lạc Dược ra khỏi túi xong, Tom hơi do dự rồi mở miệng bình ra uống. Chuyện ngày hôm nay đối với hắn cực kỳ quan trọng, hắn nhất định phải biết được đồ vật của Slytherin là do ai đã bán cho ngài Borgin.
Sau khi uống hết Phúc Lạc Dược, cả người Tom trở nên nhẹ nhàng khó nói, hắn cảm thấy nhẹ nhõm không tả xiết, giống như chuyện gì cũng sẽ trở nên vô cùng thuận lợi. Hắn có linh cảm rằng bây giờ nhất định có thể biết được tin tức mình luôn muốn tìm.
Đi vào trong Hẻm Knockturn, không khí của lễ Giáng Sinh hiển nhiên không có tác động tới con hẻm nhỏ này, Hẻm Knockturn vẫn u ám như mọi khi. Có thể là gần tới lễ Giáng Sinh, lượng phù thủy trên đường không có nhiều nên hầu hết cửa hàng đều đóng cửa.
Tom đi thẳng cho tới khi đến được cửa hàng pháp thuật Borgin & Burkes. Tuy hắn kiêu ngạo nhưng vẫn rõ ràng tình huống của mình, tuy giáo sư đều khen hắn có thiên phú pháp thuật rất tốt, nhưng hiện tại hắn mới học năm hai, nếu thật sự có ai đó động tay thì người có chuyện chắc chắn là bản thân hắn.
Đi vào trong cửa hàng pháp thuật Borgin & Burkes, Tom liếc mắt một cái liền thấy ông Borgin ngồi ở phía sau quầy.
Hẳn là không ngờ vẫn có khách đến Hẻm Knockturn vào lễ Giáng Sinh, ông Borgin hơi bất ngờ rồi vội vàng mỉm cười đi ra khỏi quầy. "Giáng Sinh vui vẻ, thưa ngài, xin hỏi ngài cần gì sao?"
"Giáng Sinh vui vẻ, ngài Borgin." Tom lịch sự gật đầu với ông Borgin, hắn còn nhớ rõ Draco đã từng nói, Borgin cũng là một Máu Trong, hơn nữa còn từng liên hôn với nhà Black. Chào hỏi với ông Borgin một cách dè dặt xong, Tom híp mắt quan sát tiệm một chút. Đây là lần đầu tiên hắn đi vào cửa hàng này, dù có đi theo Draco một lần, Tom cũng chỉ là nhìn thoáng qua chứ không có vào thẳng trong tiệm.
Cửa hàng pháp thuật này so với tưởng tượng của Tom càng hấp dẫn hơn. Các đồ vật pháp thuật hắc ám được bày ở trên quầy, trên tường còn treo thanh kiếm dài kỳ lạ, còn có một cái mặt nạ khủng bố, trên trần nhà là xương người quái lạ được treo lên.
Ông Borgin nhìn thấy khách hàng cảm thấy hứng thú và quan sát chiếc mặt nạ được treo trên tường liền vội vàng bước lên giới thiệu, "Cái mặt nạ này có năng lực nguyền rủa, dù là ai đeo nó lên đều mang đến tai họa ngập đầu tới cho gia tộc, trừ khi chết đi, còn không thì mãi mãi không thoát khỏi cái mặt nạ này."
Tom hơi nhíu mày, hắn biết đồ được bán ở Hẻm Knockturn tuyệt đối không phải đồ vật pháp thuật bình thường, nhưng không ngờ là nguy hiểm tới như vậy, hắn không đời nào đi mua một cái mặt nạ có thể làm chết người.
"Ông Borgin, hôm nay tôi tới không phải để mua đồ."
Tom không hề do dự khi mở miệng, bởi giọng nói trong lòng luôn bảo hắn rằng cứ hỏi trực tiếp, không vấn đề gì, nhất định sẽ thành công thôi, ông Borgin sẽ nói hết mọi thứ cho hắn.
Nghe Tom nói xong, nụ cười của ông Borgin hơi héo đi, ông càng muốn có vị khách hào phóng đến tiệm để mua đồ. "Vậy ngài muốn bán gì sao?"
"Không, tôi cũng không muốn bán đồ." Tom mỉm cười dưới cái bóng giấu bên dưới mũ áo chùng, giọng nói trầm mang theo sự mê hoặc, "Ông Borgin, tôi nghe nói vào mười mấy năm trước, có một nữ phù thủy đến chỗ của ông bán một món đồ, trên mặt món đồ kia có hình con rắn."
Nụ cười của ông Borgin đã hoàn toàn biến mất, ông cau mày nhìn người khách trước mặt, mặt mũi của người khách này bị mũ áo chùng che khuất, đến cả một sợi tóc cũng không để lộ, ông Borgin không đoán được thân phận của đối phương nhưng ông có ấn tượng rất mạnh với chuyện được hỏi, bởi món đồ kia cuối cùng cũng có vị khách trả giá rất cao để mua.
"Ngài biết chuyện này từ đâu?" Ông Borgin đánh giá Tom từ trên xuống dưới giống như muốn nhìn thấu gì đó.
"Ông Borgin, tôi không chỉ biết có người bán nó, tôi còn biết món đồ đó là của Salazar Slytherin----" Tom hơi dừng lại, sau đó phát ra tiếng rít dưới ánh mắt kinh ngạc của ông Borgin. 'Còn tôi là người thừa kế của Slytherin."
Ông Borgin hiển nhiên không hiểu Xà Ngữ nhưng không có nghĩa ông không hiểu được ý nghĩa của nó. Ông Borgin nhìn Tom càng tôn trọng hơn nữa, "Hóa ra là ngài, ôi, ngài hẳn nên sớm để lộ thân phận hơn."
Nói xong, ông Borgin lại về chỗ quầy một lần nữa và lấy ra một cuốn sổ ghi chép rất dày. "Phải, món đồ kia là một cái mề đay, nữ phù thủy bán đó cực kì cần tiền nên đã bán mề đay cho tôi." Lúc đó, nữ phù thủy ấy chỉ kiếm được mười Galleons từ chỗ của ông Borgin, nhưng ông Borgin sẽ không chủ động nói chuyện đó ra cho vị hậu duệ của Slytherin này, bởi đó tuyệt đối là tìm phiền phức cho mình.
"Hiện tại cái mề đay đang ở đâu?"
"À thưa ngài, tôi thành thật xin lỗi, cái mề đay đó đã có người trả giá cao mua mất rồi." Ông Borgin nói một cách bất lực.
Nghe ông Borgin nói xong, thái độ của Tom trở nên khó đoán, hắn giống như đang giằng co thứ gì đó, qua chừng vài phút, hắn mở chậm rãi lên tiếng, "Người mua cái mề đay, có phải là một Malfoy không?"
"Ngài Malfoy?" Ông Borgin vội vàng phủ nhân, "Không không, tất nhiên là không, tuy tôi không thể tùy tiện để lộ thân phận của khách hàng nhưng tôi có thể bảo đảm không phải ngài Malfoy."
Tom không mở miệng nói tiếp, hắn im lặng khá lâu, lâu tới mức ông Borgin cho rằng hắn sẽ quay lưng bỏ đi thì hắn lại mở miệng, "Nửa năm trước, một Malfoy đã ghé qua cửa hàng của ông, lúc đó hắn đã mua gì?"
"À, ngài nói ngài Malfoy?" Ông Borgin đảo mắt rồi mỉm cười trả lời, "Vào nửa năm trước, ngài Malfoy mua một cuốn sách pháp thuật liên quan tới thời gian, ngài biết đấy, sách pháp thuật về thể loại này khó tìm lắm."
Tác giả có lời muốn nói: Có bug hãy cho tôi biết, tôi sẽ nhanh chóng sửa chữa.
TB: Về Little Hangleton, tôi có tham khảo qua miêu tả ở trong sách.