Mục Thanh Yến lấy đại một lý do để che dấu, Tống Văn Trạch thấy vậy cũng không hỏi nữa, hắn nói ba mẹ ở nhà lo lắng cho cô cả đêm để kéo cô về.
Mục Thanh Yến vội về nhà nên không để ý tới người của Mộ Dung gia hết lời mời cô ở lại, cũng không để ý thấy ánh mắt cô đơn và thất vọng của người trong bếp. Mãi cho đến khi bóng lưng cô biến mất, Cung Sở Tiêu mới cúi đầu xuống nhìn bàn tay bị gai làm chảy máu, khoẻ môi khẽ nhếch lên nụ cười tự giễu.
Cuối cùng cô ấy vẫn không thuộc về anh.
Mộ Dung Lan và Vu Bân nhìn nhau thở dài. Vu Bân thầm nghĩ kết quả của mỗi cuộc gặp gỡ với Mục tiểu thư vẫn luôn là chủ tịch nhà anh buồn. Anh ấy đã dậy rất sớm để chuẩn bị một bàn bàn thức ăn thịnh soạn, vậy mà... Mục tiểu thư lại cùng Tống Văn Trạch rời đi không một lời từ biệt với chủ tịch.
Kể từ ngày hôm đó đến nay, Mục Thanh Yến bận bịu quay phim Nữ thần mùa vọng nên không có thời gian để ý đến ai, nhưng những lúc rảnh rỗi cô lại thường nhớ tới một người. Đó là Cung Sở Tiêu.
Nhưng thời gian gần đây không thấy anh xuất hiện, ngày cả tin tức trên tạp chí cũng không có, Căn hộ bên nhà cô cũng không có động tĩnh, thỉnh thoảng cô ngồi cạnh trước của nhà cả buổi tối vẫn không thấy ai xuất hiện. Cô bắt đầu nghe ngóng tin tức của anh, muốn đi tìm anh nhưng lại bị Tống Văn Trạch quấn lấy. Khi không có việc gì làm hắn đều lẽo đẽo theo cô khiến cô phát phiền.
Hơn nữa chỉ còn nửa tháng nữa là đến lễ đính hôn khiến cô gấp gáp, cố gắng hết sức để hoàn thành tốt những cảnh quay cuối. Vì sức nóng của bộ phim nên nó đã được phát song song với quá trình quay phim. Bây giờ chỉ cần giao cho hậu kì xử lý, Mục Thanh Yến đã hết nhiệm vụ.
Bộ phim của Hạ Thiên Thiên cũng phát sóng, cùng Nữ thần mùa vọng bắt đầu tranh tài. Mặc dù Mục Thanh Yến không phải ngôi sao nổi tiếng nhưng vì vẻ ngoài xuất sắc cùng khả năng diễn xuất suất sắc như diễn viên chuyên nghiệp, bộ phim nhanh chóng lên hot search, thậm chí còn đè bẹp đối thủ nặng kí là Hạ Thiên Thiên.
Khi nhìn thấy kết quả, Mục Thanh Yến vui mừng đến mức nhảy cẫng lên, cô vui vẻ chạy đến chỗ Hạ Thiên Thiên, chỉ cần lấy được video ngoại tình của đôi cẩu nam nữ kia, cô có thể vạch mặt bọn chúng,hủy bỏ lễ đính hôn, đặc biệt là... Cô có thể đi tìm tình yêu đích thực của mình. Cô rất muốn đi tìm anh ấy.
Mục Thanh Yến kiêu ngạo đứng trước mặt Hạ Thiên Thiên chìa tay ra muốn cô thực hiện lời hứa. Nhưng đợi một lúc lâu, cô lại nghe thấy giọng nói áy náy của Hạ Thiên Thiên.
"Tôi... Xin lỗi cô, tôi không, không có đoạn video nào cả... Tôi xin lỗi, tôi thật sự xin lỗi, là tôi đã nói dối cô."
"Cái gì!" Mục Thanh Yến như bị sét đánh giữa trời quang, hai chân cô đột nhiên mềm nhũn, một giây sau, cô tóm lấy vai Hạ Thiên Thiên gầm lên.
"Hạ Thiên Thiên, cô nói dối, không phải cô nói cô có video sao, nếu không có, tại sao cô lại biết Tống Văn Trạch với Mục Thanh Ly gian díu?"
Hạ Thiên Thiên áy náy lại có chút sợ hãi khi thấy Mục Thanh Yến như vậy. Trong ấn tượng của cô, cô ấy là một tiểu thư giàu có và kiêu ngạo những vẫn rất tao nhã, từng cử chỉ đều đúng chuẩn mực của tiểu thư đài các, nhưng bây giờ cô ấy đang giữ chặt vai cô, gầm lên một cách tức giận, và đôi mắt đặc biệt đỏ lên đáng sợ.
Hạ Thiên Thiên run rẩy giải thích: "Tôi đúng là đã nhìn thấy họ làm chuyện đó trong trường nhưng tôi không hề quay video."
Cô cũng không có thói quen biến thái này.
Mục Thanh Yến nghe lời giải thích của cô, trong lòng cô sụp đổ, nước mắt không tự chủ được rơi xuống.
Hết rồi. Hết thật rồi. Bao nhiêu cố gắng trước nay của cô là gì?Cuối cùng đều đổ xuống sống, xuống biển cả.
Trước khi đến đây cô đã rất chờ mong, thậm chí còn vạch sẵn kế hoạch trong tương lai, không ngờ hiện thực đã giáng cho cô một đòn nặng nề.
Lúc này mọi cảm xúc của cô không thể kiểm soát, cô hét lên giận giữ: "Tôi ghét cô! Tôi hận cô! Đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi!"
Sau khi trút bỏ hết lời trong lòng, Mục Thanh Yến đau lòng chạy đi để lại Hạ Thiên Thiên đứng đó trong day dứt.
Cô đã sai rồi sao.
Cô không cố ý, cô chỉ muốn cùng cô ấy đấu một trận.
Nhưng sự thật đã chứng minh, cô thua cô ấy ngày cả trong lĩnh vực mình giỏi nhất.
Sau khi Mục Thanh Yến rời khỏi nhà Hạ Thiên Thiên, cô một mình lạc lõng trên con đường vắng. Tất cả mọi kỳ vọng đều tan biến. Cô vốn tưởng bản thân đã có thể thay đổi số phận, nhưng không ngờ đi một vòng lớn như vậy lại trở về con số không.
Cô quay lại căn hộ đã thuê, bước chân lại dừng ở 3001, đây là căn hộ của Cung Sở Tiêu. Đã hơn ba tháng cô không gặp anh. Cô rất nhớ anh.
Đúng lúc cô còn đang lưỡng lự, cửa căn hộ đột ngột mở ra, ánh mắt Cung Sở Tiêu loé lên sự kinh ngạc nhưng rất nhanh chìm xuống.
Vu Bân đứng đằng sau thầm than, trên đời lại có sự trùng hợp như vậy sao? Chủ tịch mấy tháng nay đều về nhà, hôm nay tới đây thu dọn đồ, vốn anh không cần tự đi nhưng hình như có thứ gì đó rất quan trọng nên anh đã tự mình trở về. Không ngờ vừa ra đến cửa lại gặp Mục tiểu thư.
Mục Thanh Yến nhìn thấy anh liền cảm xúc trong lòng cũng bình tĩnh lại, cô vui mừng muốn chào anh nhưng lại nhìn thấy Vu Bân đang cầm hành lý phía sau.