– Bốn giờ mười lăm phút, có ba người đạt tiêu chuẩn bước đầu. Được, cũng ổn rồi, tôi đến bệnh viện Nhân dân một chuyến. – Phù Hành Xuyên đứng dậy
– Tổ 2 đang theo manh mối Quách Lai Phúc, ông đến đó làm gì?
– Bên này ổn rồi mà. Ân Nhận có tư chất, ít nhất có thể làm nhân viên văn thư. Chậc, hai người này đều ở ngay trước mắt… còn bên Quách Lai Phúc thì khó nói lắm, ông ta là người có liên quan rất quan trọng, mấy người trẻ kia còn thiếu kinh nghiệm.
Phù Hành Xuyên xoa xoa vành mắt thâm đen của mình, làm mặt quỷ.
– Nếu lỡ mà bỏ qua manh mối quan trọng, tôi không gánh nổi trách nhiệm đâu.
Giáo sư Lý:
– Ừ, cẩn thận đột tử.
Phù Hành Xuyên:
– … Cảm ơn ông nhé.
Quỷ tướng hạng nhất xua tay, mở điện thoại gọi xe.
Tin tức “Đông Hà xót thương: Hoài niệm Chàng trai hoa hồng” nhảy ra trên màn hình, Phù Hành Xuyên nhìn lướt qua tiêu đề rồi thuật tay tắt đi.
Lại là đề cử vớ vẩn của trang web video ngắn.
Ông còn chưa kịp tắt xong cửa sổ bật ra thì một cuộc điện thoại gọi đến.
Phù Hành Xuyên uể oải nhận cuộc gọi: “A lô, tôi đã nói sẽ qua đó rồi cơ mà, mấy ngày nay đừng… cái gì cơ? Bảo Tiểu Lương nghe máy đi.”
Nghe thấy miêu tả ở đầu bên kia, ông ta chậm rãi cau mày.
“Cái gì, tại sao lại không đủ nhân lực?”
– Không ngủ đủ giấc nên chóng mặt hả? Nghi ngờ có hung sát xuất hiện cho nên đã phải dốc hết nguồn lực điều tra ở những khu vực quan trọng. – Giáo sư Lý cầm cốc giữ nhiệt lên, nhấp một ngụm trà – Thức An chỉ để lại đội ngũ bảo vệ cơ bản nhất, không thể điều động linh tinh được.
Phù Hành Xuyên nhìn người bạn hợp tác của mình, day giữa trán:
“Được rồi, tôi biết rồi, tôi sẽ nghĩ cách.”
Thấy Phù Hành Xuyên gọi điện thoại xong, giáo sư giáo sư Lý lắc lắc cốc giữ nhiệt, nói với vẻ trêu tức:
– Sao thế, quỷ tướng hạng nhất đích thân ra trận à? Tôi vẫn còn thuốc trợ tim khẩn cấp này, ông mang theo luôn đi.
– Không đến mức ấy, vụ án ở cấp độ an toàn thì để tổ điều tra cấp C tiếp nhận cũng được. – Phù Hành Xuyên cười khổ – Nhưng đây là vụ án mất tích, thời gian không chờ người.
Lần này giáo sư Lý không nói móc mỉa Phù Hành Xuyên mữa, ông cau mày, cũng trầm ngâm suy nghĩ.
Chuyện hung sát phá phong ấn xuất hiện đột ngột, tổ điều tra gà nhất cũng bị phái đi rồi, bọn họ thực sự thiếu nhân lực.
… Chờ đã, thực sự thiếu nhân lực sao?
Hai người đồng thời im lặng, sau đó đưa mắt nhìn nhau mang đầy hàm ý.
Phía bên kia.
Ân Nhận không biết mục đích “ở lại Thức An” của mình đã hoàn thành một nửa, y đang nhiệt tình trò chuyện cùng hai anh em nhà họ Lữ.
– Hai chúng tôi đi trước nhé. – Khóe môi gile xanh vẫn còn dính bùn – Anh em cố lên, hi vọng năm sau có cơ hội làm đàn em của cậu… Haiz, cậu có mang điện thoại không, hay là chúng ta kết bạn Wechat đi?
Ân Nhận chua xót vỗ vỗ túi quần. Đừng nói là vật thần kỳ như điện thoại, con dao găm duy nhất của y cũng bị tịch thu mất rồi, bây giờ túi của y còn sạch hơn cả mặt ấy chứ.
Gile xanh tiếc nuối thở dài một hơi.
Mũ mềm đỏ thì khoát tay, hai người họ dìu nhau bước ra ngoài. Cho tới khi bóng tối cắn nuốt hoàn toàn bóng dáng hai người, Ân Nhận mới xoay người bước về phía trước.
Dẫu cho cảm giác tồn tại của cánh cửa kia rất mạnh, Ân Nhận vẫn kiên quyết lờ nó đi.
Hành lang sau lối rẽ không có cửa nhưng đèn đuốc sáng hơn nhiều, hai bên hành lang đều đặt kín những bồn cây xanh, hai bóng người phía đối diện từ từ bước đến gần.
Ân Nhận liếc mắt cái là nhận ra ngay Chung Thành Duyệt.
Dáng vẻ anh vẫn ung dung thản nhiên như trước, trên mặt không có giọt mồ hôi nào. Người đi chung với anh thì thảm hơn nhiều. Anh bạn ấy bước đi lảo đảo, toàn thân đổ mồ hôi, mặt trắng bệch như vừa mới đào ra từ tuyết.
Chẳng biết người kia đã bị kích thích gì, vừa nhìn thấy Ân Nhận, anh ta hét lên, gục xuống ngay tại chỗ.
– Anh đây là Lao Bân, tiến sĩ ngành Độc chất học Sức khỏe. Đừng để ý, anh ấy vừa mới tham gia kiểm tra VR cho nên vẫn chưa ổn lại.
Chung Thành Duyệt lịch sự chỉ vào người ngồi dưới đất. Anh giới thiệu nghiêm túc như thể ba người họ đang trao đổi danh thiếp trên lễ trao giải không bằng.
– Anh Lao, cậu đây tên Ân Nhận, là người bị cuốn vào chuyện này với tôi.
Anh Lao nằm sóng soài dưới đất, hai mắt nhìn thẳng vào mái tóc dài của Ân Nhận, cổ họng nức nở một tiếng.
Ân Nhận: “…”
Chung Thành Duyệt, anh có phải người không, có biết giải quyết vấn đề không vậy! Người ta còn ngồi bệt dưới đất kia kìa, cho dù Ân Nhận đã không gặp ai cả nghìn năm nay cũng biết rằng đây không phải thời cơ tốt để giới thiệu.
Ân Nhận vội vàng chỉnh lại đầu tóc, vươn tay ra với Lao Bân:
– Dọa anh sợ hả? Xin lỗi.
Vóc dáng Lao Bân không cao, thân hình hơi mập mạp. Anh ta không dám chạm vào tay Ân Nhận, tự mình luống cuống không đứng dậy được, chỉ đành dùng ánh mắt điên cuồng ám thị với Chung Thành Duyệt.
Chẳng biết do Chung Thành Duyệt phản ứng chậm hay suy nghĩ của hai người khác nhau. Chung Thành Duyệt thản nhiên đối diện với ánh mắt anh ta, nhưng không hề nhúc nhích.
Lao Bân nhỏ giọng nói:
– Người anh em, kéo tôi với.
Chung Thành Duyệt nhìn về cánh tay Ân Nhận đang vươn ra rồi lại nhìn sang Lao Bân, trầm tư mất mấy giây:
– Ân Nhận, anh ấy mời cậu kéo anh ấy kìa.
Ân Nhận, Lao Bân: “…”
Bấy giờ một người một quỷ được nếm trải sự lúng túng giống hệt nhau.
Lao Bân cười gượng hai tiếng, cuối cùng cũng chịu nắm lấy tay Ân Nhận. Ân Nhận ung dung kéo anh ta lên, giả vờ như chưa từng xảy ra chuyện gì:
– Tại sao mọi người lại qua bên này?
Chung Thành Duyệt nói:
– Chúng tôi vừa kiểm tra xong hạng mục phía trước.
– Đúng, đúng, đúng. Chúng tôi vừa mới kiểm tra xong. Người hai bên đường gặp nhau ở đây, hẳn là đã không còn gì để kiểm tra nữa rồi.
Lao Bân vội vàng nói chuyện để giảm bớt bầu không khí lúng túng. Anh ta lau mồ hôi, ngắt lời Chung Thành Duyệt:
– Chắc tiếp theo phải có nhân viên đến dẫn đường… chứ…
Có vẻ hành lang dài này thiết kế theo hình chữ “回”, nhìn phía trước không có lối rẽ. Muốn rời khỏi đây, bọn họ chỉ có thể quay về phía cửa vào.
Ba người im lặng đứng một lát, Lao Bân nhìn sang Ân Nhận, nở nụ cười miễn cưỡng:
– Cậu bạn, bên cậu kiểm tra gì ấy? Hay chúng ta đi theo con đường cậu vừa đi nhé?
Dường như bóng ma tâm lý để lại cho anh ta rất lớn, vẻ mặt hãi hùng tựa hồ đang nói “Tôi không muốn quay về theo đường cũ”.
– Có tình huống khẩn cấp, mời mọi người theo tôi.
Ân Nhận còn chưa kịp trả lời, một giọng nữ vang lên giữa những khóm cây xanh.
Cánh cửa ẩn giấu đẩy cây xanh ra, Phương Viên Viên đứng bên cửa, cô đã búi tóc lên, biểu cảm vô cùng nghiêm túc.
Ân Nhận ăn miếng trả miếng, nhanh chóng lùi về sau cùng, dùng Chung Thành Duyệt che nửa người mình.
Mười lăm phút sau.
Ân Nhận còn chưa bước lên xe, song ánh mắt đã chết lặng.
Y bỗng dưng lĩnh hội được thế nào gọi là “thế nhân hiểm ác”. Chỉ mới vừa đây thôi, Phương Viên Viên còn nói chắc nịch với y rằng “giai đoạn đầu không cần phải thường xuyên đi công tác”, kết quả y ngồi ở Thức An còn chưa ấm mông đã bị kéo tới khu Đông Hà thành phố Hải Cốc rồi.
Đáng hận ở chỗ, Lao Bân thì thoải mái nằm trong phòng nghỉ ngơi, lần này chỉ có y và Chung Thành Duyệt phải đi.
Đáng lẽ vừa rồi y phải nắm bắt thời cơ ngất xỉu mới đúng!
– Bình thường đi hiện trường, ít nhất trong nhóm huyền học phải có một đồng nghiệp theo thuyết vô thần. Cơ thể cậu Lao đang yếu, chỉ đành nhờ hai cậu thôi.
Trên đường tiễn bọn họ ra xe, Phương Viên Viên giải thích.
Ân Nhận vẫn gắng vùng vẫy chút hơi tàn:
– Tại sao nhất định phải cần đến hai người?
Phương Viên Viên dứt khoát:
– Người trong giới huyền học vô cùng mẫn cảm với những hiện tượng bất thường, dễ phát hiện manh mối, còn người theo thuyết vô thần sẽ không dễ bị ảnh hưởng bởi thuật pháp, thời khắc mấu chốt có thể cứu mạng.
– Chúng tôi vừa được cứu mà, không biết gì hết.
– Các chỉ tiêu của cậu đều tốt.
Phương Viên Viên tàn khốc mở cửa xe.
– Hai cậu phối hợp với cảnh sát điều tra là được. Nhiệm vụ cấp bậc “an toàn” thì đến 99% là tình huống “khoa học”, 1% còn lại là người sống sinh sự. Cảnh sát có nhân viên của Thức An, bọn họ nhất định sẽ bảo vệ an toàn cho hai cậu.
– Nhưng…
– Nếu làm tốt nhiệm vụ lần này thì cậu có thể nhảy qua thời gian thử việc, nhận được toàn bộ lương luôn. – Phương Viên Viên cười tươi như hoa, nhét tập hồ sơ vào lòng Ân Nhận.
Chẳng biết nghe thấy từ mấu chốt nào, Chung Thành Duyệt im lặng nãy giờ bỗng chấn động, mở miệng ra nói:
– Chúng ta đi thôi, có việc tôi sẽ hỗ trợ cậu.
Ân Nhận: …
Chung Thành Duyệt nghiêm túc:
– Tin tưởng tôi, bố mẹ tôi đều là cảnh sát.
Nhưng anh đâu phải cảnh sát, hơn nữa đây không phải lần đầu tiên anh lừa tôi.
Ân Nhận đờ đẫn liếc mắt nhìn về phía Chung Thành Duyệt, cuối cùng không phản đối… Nghe ý của Phương Viên Viên thì Tập đoàn Thức An có “thời gian thử việc” trong truyền thuyết. Biết đâu biểu hiện ăn không chờ chết của mình quá rõ ràng nên không thể thành nhân viên chính thức thì sao.
Điểm đến của bọn họ là đường Khải Ninh, khu Đông Hà, nghe nói ngồi xe qua đó mất hơn một tiếng đồng hồ. Đáng lẽ bây giờ y phải phấn khởi ăn bữa tối trong nhà ăn, bao nhiêu công sức y đã chọn sẵn bữa tối trong giờ cơm trưa giờ thành công cốc.
Nhưng mà “không đủ nhân lực” cũng có một phần nguyên nhân là do y, quỷ vương đại nhân miến cưỡng nuốt cục tức này xuống.
Xe riêng của Tập đoàn Thức An rất rộng, Chung Thành Duyệt chờ Ân Nhận lên xe trước mới ngồi cùng y ở hàng ghế sau. Khác với Ân Nhận mặc áo phông tập đoàn, anh vẫn mặc chiếc áo rộng của mình, tay áo gần như che khuất mu bàn tay.
Khi lên xe, Chung Thành Duyệt cúi người xuống, có thoáng chốc áo dán vào lưng anh.
Thằng nhóc này không thấy nóng à, Ân Nhận liếc mắt nhìn qua anh mấy lần.
Chiều cao của Chung Thành Duyệt và y xấp xỉ nhau, hình thể khỏe mạnh cân đối. Vóc dáng của anh không thể nói là gầy gò, nhưng cũng chẳng hề “đô con”, rất hài hòa với gương mặt hiền lành kia.
Bọn họ vẫn đang đeo thẻ kiểm tra sức khỏe, thẻ của Chung Thành Duyệt lắc lư, nghiêng tới trước mặt Ân Nhận.
Nhìn kỹ lại thì phía dưới tên của bọn họ còn được chu đáo dán một hàng bùa chú, Ân Nhận chẳng biết chữ nào.
Có lẽ Ân Nhận sấn đến quá gần, Chung Thành Duyệt rụt về sau:
– Sao thế?
– Không có gì, ban đầu anh nói anh tên “Chung Thành Duyệt” em còn tưởng chữ cuối cùng là “Duyệt” trong vui vẻ cơ. – Ân Nhận nhanh chóng lấy cớ.
– Vốn dĩ tôi được đặt tên là “Thuyết”, nhưng khi đi học phần lớn mọi người đều gọi sai cho nên đã sai cứ để sai luôn.
– Dùng nghĩa trong “Dữ tử thành thuyết sao”? Cũng đâu sai hoàn toàn, so sánh giữa “thề ước” và “trong lòng có nhau” cũng rất thú vị. – Ân Nhận lùi về sau một cách tự nhiên.
(Tên của công là 说: Có bốn cách phát âm. Phát âm Shuō Hán Việt là Thuyết, phát âm Yuè Hán Việt là Duyệt. Vốn dĩ là Thuyết nhưng đi học bị gọi thành Duyệt nên lấy tên Duyệt luôn. Ân Nhận so sánh nghĩa 说 (thuyết) trong与子成说 (Dữ tử thành thuyết: Cùng người thề ước) với 悦 “Duyệt” trong 相悦 (tương duyệt: trong lòng có nhau).)
Ánh mắt Chung Thành Duyệt có vẻ âm trầm:
– Không, bố tôi định dùng tiếp điển cố “vọng tử thành long, vọng nữ thành phượng”, mẹ tôi bảo ông ấy sửa đi một chữ, chắc hẳn bọn họ chẳng nghĩ sâu xa vậy đâu.
(Vọng tử thành long, vọng nữ thành phượng: Mong con trai thành rồng con gái thành phượng)
Ân Nhận: “…”
Chung Thành Long thì làm sao, Chung Thành Long không hay hả? Y không hiểu.
Có điều, y chú ý đến từ “dùng tiếp”.
– Anh có chị gái tên là Chung Thành Phượng hả?
– Ừ. Chung Thành Phong, Phong trong cây phong. Mẹ tôi đã ép buộc đổi chữ đấy.
– Tốt quá còn gì.
Chung Thành Duyệt im lặng một lát:
– Chị tôi đã mất từ rất lâu rồi.
Ân Nhận sững người:
– … Anh đừng buồn.
– Không sao, chị ấy đã mất trước khi tôi ra đời, tôi chỉ thấy ảnh của chị ấy thôi. – Biểu cảm của Chung Thành Duyệt rất bình tĩnh – Lấy tài liệu của vụ án ra đi, chúng ta cùng xem.
Nói đến đây, Chung Thành Duyệt bỗng ngừng một lát:
– Chị Phương phát điện thoại mới cho cậu, cậu có biết dùng không?
Một chiếc điện thoại mới toanh nằm trong chiếc túi trong suốt, vô cùng bắt mắt.
– Không có ấn tượng. – Ân Nhận móc điện thoại ra, lấy lý do cho qua chuyện.
– Ừ, có lẽ trước đây cậu không dùng loại cảm ứng. Tóm lại cứ thêm số nhau trước đã…
Chung Thành Duyệt thao tác nhanh nhẹn, ngẩng đầu lên hỏi:
– Đăng ký luôn cả tài khoản Wechat cho cậu nữa rồi, cậu muốn lấy tên gì?
– Hả?
– Con người đều có thói quen tự đặt tên cho mình, nhớ tới tên hay dùng trên mạng, chưa biết chừng có tác dụng tốt với việc khôi phục trí nhớ của cậu.
Tiêu rồi, tiêu rồi, bản thân y hoàn toàn không hiểu mấy thứ này. Thử thách đến quá nhanh. Nội tâm Ân Nhận đổ mồ hôi như suối – nhất định phải lừa cho qua chuyện trước đã sau đó mới từ từ nghiên cứu thứ mang tên “điện thoại” này sau.
Chung Thành Duyệt đang nói y có thể tự lấy tên cho mình ư?
Tên trên mạng chắc hẳn cũng giống như “biệt danh”, thông thường người tập võ thích gọi mình là “xxĐao” hoặc “xxKiếm”. Ngay đến cả lớp tà vật hay hung thú nghìn năm trước cũng thích đặt cho mình một biệt danh đủ sức chấn động.
Mình phải làm trái ngược lại mới được.
Ân Nhận vắt hết óc suy nghĩ:
– Ờ ờ, vậy gọi “dao gọt hoa quả” đi.
Dao gọt hoa quả là từ ngữ hiện đại y vừa mới học không lâu, ít ra nó cũng vô hại hơn dao găm ấy nhỉ?
Chung Thành Duyệt:
– … Được, tôi làm xong rồi. Lỡ như chúng ta tách ra, cậu có thể gọi điện thoại hoặc gửi Wechat cho tôi.
Anh còn mở ra giao diện gọi điện và Wechat, giải thích cách sử dụng cơ bản nhất.
Ân Nhận: “…”
Trong danh sách bạn tốt của “Dao Gọt Hoa Quả” chỉ có một người. Avatar Wechat của Chung Thành Duyệt là một quả táo đỏ au, phần tên thì ghi “Chung Thành Chính Quả”.
Cái này có gọi là hài hước không đây, quỷ vương đại nhân bỗng cảm thấy toàn thân lạnh buốt.
Y có một dự cảm kỳ lạ rằng, mối quan hệ “hợp tác tạm thời” của hai người họ sẽ không dễ dàng kết thúc đến vậy.
Hết chương 10
Lời tác giả:
Bùa chú kia chính là pīnyīn, Tiểu Ân không biết pīnyīn.
Tiểu Ân: Đệt, mất bữa tối rồi.
Tiểu Chung: Cảm giác dường như mình đang bị nhằm vào.