“Thương lượng một chút, được không?” Chiêu Ngạn đưa ra yêu sách.
“Nói xem!”
Chiêu Ngạn e dè: “Nếu vào không được, thì đừng miễn cưỡng ha. Miễn cưỡng không hạnh…á…phúc…”
Viêm Đằng không thèm báo tiếng nào mà ép vào. Chiêu Ngạn như bị chọc tiết, đưa hai tay bịt miệng lại, nhằm che đi tiếng hét thất thanh. Y nong từng chút một, trượt qua các vách thịt mềm, xâm nhập vào nơi tận cùng nhất.
“Chẳng phải vào gọn rồi sao?”
Chiêu Ngạn gỡ tay ra, hít hà: “Đau đến sắp đầu thai luôn…ư…”
Viêm Đằng ưỡn người tới bắt đầu động: “Không đau…rất nhanh sẽ không đau nữa…”
“Gạt người! Đau…a…a…”
Chiêu Ngạn giãy giụa, thật muốn một cước đá phăng kẻ này ra khỏi cơ thể hắn. Hắn bị lừa rồi! Khốn khổ quá mà!
Viêm Đằng nắm hai tay hắn đè xuống: “Đừng náo loạn! Không gạt ngươi.” Y liếm quanh vành tai hắn, hết liếm lại cắn nhẹ, hết cắn nhẹ lại ôn nhu nói: “Cảm nhận ta thì sẽ không đau nữa.”
Viêm Đằng buông tay, Chiêu Ngạn lập tức quấn lên cổ y như cục bột nhão. Hồi lâu sau, hắn lại gào lên: “Vẫn còn đau…a…ngươi động mạnh hơn chút coi…”
“…”
“Sai rồi…đánh qua bên kia…a….a…ừ…đau quá…”
“…”
Viêm Đằng kéo hai chân hắn lên để vào sâu hơn. Hắn bị dục hỏa thiêu đốt, đầu óc đã hơi rối loạn, chỉ biết gào theo bản năng:
“Ngươi…a…mạnh…chút…nữa…”
“…”
Trời sáng, Chiêu Ngạn thức dậy, thấy vẫn đang nằm trần trụi trong lồng ngực của Viêm Đằng. Hắn có chút tò mò muốn nhìn xuống bên dưới, lại sợ nhìn rồi sẽ xấu hổ, cho nên không nhìn vẫn hơn. Bàn tay nghịch ngợm vuốt mấy cái lên ngực y, nghĩ thầm: “Là người của ta rồi, há há, thích sờ thì sờ này, coi ngươi còn nói được gì nữa?”
Viêm Đằng mở mắt, ôm hắn sát hơn chút: “Lại náo loạn? Ngươi náo cả đêm qua còn chưa đủ sao?”
“Ngươi phải nói cho rõ nha, là ai náo ai? Là ai dụ ai lên thuyền này?” Chiêu Ngạn oan ức gặng hỏi lại.
Viêm Đằng cong khóe miệng: “Là ai thích ai đến không phản kháng? Là ai ôm ai kêu đừng ngừng lại?”
Chiêu Ngạn thu hẹp tầm mắt: “Ta phát hiện ngươi rất ghét ta. Cứ thích cãi tay đôi với ta đến cùng.”
Viêm Đằng ừ hử: “Đúng là chẳng ưa gì ngươi.”
“Thế buông ra!” Chiêu Ngạn cục cựa người, muốn dậy mặc lại y phục.
Viêm Đằng vẫn ôm chặt không hắn thoát ra: “Ta ngủ chưa đủ giấc, ngươi phải ở lại làm gối ôm cho ta.”
Chiêu Ngạn cạp cạp vào ngực y, để nước bọt dính thành một vệt dài. Y cũng không thèm chấp. Hắn cao hứng nói: “Nói một đằng làm một nẻo.”
Giữa trưa, Lan Oanh đang vừa ăn kẹo hồ lô vừa quét dọn bàn thờ thì Chiêu Ngạn và Viêm Đằng về tới. Lan Oanh nhìn Chiêu Ngạn cười: “Khí sắc không tồi nha!”
Chiêu Ngạn rất muốn mắng con bé này không có mắt. Bị người ta làm cả đêm mà khí sắc có thể không tồi sao? Bất quá, hắn không thể chưa đánh đã khai, bèn lặng lẽ trở về phòng. Lan Oanh hỏi đến Viêm Đằng: “Lễ hội thả đèn thế nào?”
Viêm Đằng cười: “Rất thú vị” Lại chèn thêm một câu nhiều ẩn ý: “Lúc đầu chưa quen, nhưng một hồi cũng quen thôi.”
Chiêu Ngạn nhồn nhột trong người, chạy ra hét: “Gì mà quen với không quen?”
“Ta nói là chuyện vớt đèn cho ngươi. Ngươi nghĩ chuyện nào khác sao?”
“…”
Chiêu Ngạn trừng mắt chòng chọc với Viêm Đằng. Hắn biết y cố ý. Nhất định là cố ý mà.
Mấy ngày sau, Viêm Đằng lại đi thăm Điếu Huyền, Chiêu Ngạn trang điểm cho người chết quay về, giữa đường gặp phải Hồng Lô. Hồng Lô nói với hắn:
“Tô Thương, lần này ta đến đây là có chuyện muốn nhờ. Ta nghe nói ngươi rất thân với Quỷ phán bên cạnh Điếu Huyền. Tằng Thư đã bị Điếu Huyền bắt đi, ngươi có thể nào niệm tình năm xưa, nhờ cậy người thả Tằng Thư ra không?”
Chiêu Ngạn sờ mũi: “Liên quan gì ta? Khi ta không có cái ăn cái mặc đói sắp chết dọc đường sao không thấy các ngươi chạy đến đưa bát cơm, giờ bị người ta bắt thì tìm ta cầu cứu à? Ở đời đâu có đạo lý nào vô sỉ như vậy? Huống hồ, ta chẳng quen biết gì Điếu Huyền cả.”
Hồng Lô lắc đầu: “Đừng trách bọn ta. Không phải bao nhiêu năm qua không quan tâm cho ngươi và Ân Ni, mà vì bọn ta có gánh nặng trên người, sợ liên lạc với các ngươi chỉ khiến các ngươi rước họa vào mình. Thập Nhị Hung bây giờ chỉ còn vỏn vẹn vài người chúng ta, tuy trước không có tình nghĩa gì sâu đậm, nhưng giờ ít ỏi thế này rồi, lẽ nào không nên chiếu cố lẫn nhau? Ta biết ngươi gặp Viễn Hành rồi. Hắn chắc chắn đã nói xấu ta và Tằng Thư không ít. Tằng Thư phản bội là tỷ ấy sai, bất quá tỷ ấy vì ta nên mới làm thế. Có nhiều chuyện các ngươi chỉ biết một mà không biết hai.”
Chiêu Ngạn lạnh lùng nhìn Hồng Lô: “Vậy được, ngươi nói cho ta nghe, xem ta có hiểu hay không đã.”
“Năm ấy mười hai người chúng ta đi theo Tà Quân, mỗi người đều có một mục đích riêng. Ta với Tằng Thư, cũng giống như ngươi và Ân Ni, từ trước đã luôn nương tựa vào nhau để sống. Sau này, bọn ta gặp Quy Hải. Cả hai người đều yêu Quy Hải. Quy Hải lúc đầu thích Tằng Thư. Ta đau lòng lắm, vì vậy ta đã ở bên cạnh của Tà Quân giải sầu. Tằng Thư biết chuyện, không những không nói xấu ta với Quy Hải, còn âm thầm rút lui để Quy Hải chịu nhìn đến ta. Chính tỷ ấy còn chấp nhận thành tình nhân của Tà Quân để đổi cho ta tự do. Thế nhưng Tà Quân, ngươi cũng biết rồi, ông ta là một tên điên. Ông ta ở trên giường với nữ nhân thì càng điên loạn hơn, vì vậy mới ép Tằng Thư phản bội tìm lấy một đường sống. Ta biết năm ấy ngươi và Ân Ni cũng đã nuôi ý định bỏ đi. Ngươi hỏi thẳng lòng mình mà xem, nếu không có việc Thần giới đánh tới núi Kỳ Chu, liệu Tà quân có để cho các ngươi ra đi yên ổn không? Ông ta không có được lòng trung thành của các ngươi, thì tất sẽ hủy diệt các ngươi thôi. Chỉ có tên Viễn Hành kia là ngu dốt nghĩ rằng Tà Quân sẽ cho hắn tương lai xán lạn gì đó.”
“Ngươi nói Viễn Hành ngu dốt, vậy ngươi và Tằng Thư bây giờ sống tốt lắm sao?”
Hồng Lô gục đầu: “Ta biết, cho dù là con đường nào thì bọn ta cũng sai rồi, còn trả giá bằng tính mạng của Quy Hải. Ta hối hận lắm, nhưng không còn đường lui nữa. Ta không muốn mất cả Tằng Thư. Vì vậy Tô Thương, cầu xin ngươi giúp đỡ.”
Chiêu Ngạn cân nhắc: “Ta không biết Tằng Thư đã đắc tội gì với Điếu Huyền, ta cũng không có năng lực khiến cho Điếu Huyền phải nể mặt mà thả cô ta ra. Ta chỉ có thể hứa với ngươi ráng sức thử xem sao.”
“Đa tạ ngươi.”
“Ta không làm không công cho ngươi nên không cần phải đa tạ. Đợi ta cứu được Tằng Thư, ta cũng cần ngươi làm lại một việc khác cho ta.”
Chiêu Ngạn đi sớt qua người Hồng Lô về thẳng quán. Viêm Đằng đang ngồi cầm cuốn sách giải xăm. Mấy cô gái trong thôn đeo y như ong đeo mật, đứng chật cả khoảng sân rộng, đến nỗi Lan Oanh phải ở bên cạnh phát số thứ tự.
Chiêu Ngạn ngây ngốc ra. Có cần quá đáng thế không? Tên kia nhìn kỹ cũng có đẹp gì lắm đâu? Rất nhanh một giọng nói khác trong đầu hắn lại phản bác. Y không đẹp mà ngươi cũng đổ đứ đừ sao?
Hắn tự đập hai tay vào đầu, trấn tĩnh, trấn tĩnh.
Bận rộn cả buổi, đám con gái háo sắc cũng chịu tản đi. Chiêu Ngan nghi ngờ hỏi Viêm Đằng: “Ngươi biết giải xăm?”
“Không, nhưng trong sách viết cũng không có gì khó hiểu.” Viêm Đằng ném lại cuốn sách giải xăm lên bàn thờ. Chiêu Ngạn nhìn Lan Oanh, như ngầm hỏi cái thứ đó từ đâu ra vậy?
Lan Oanh cười: “Muội đi chợ mua về đó, làm thêm nghề kiếm thêm tiền ấy mà.”
Lan Oanh nói rồi vào trong phòng nghỉ ngơi.
Viêm Đằng tranh thủ lúc không còn nàng, đến gần sờ lên eo Chiêu Ngạn một cái. Chiêu Ngạn liếc y, ngửi ngửi ra mùi gì đó: “Sao trên người ngươi có mùi cá vậy?”
“Nói chuyện với Điếu Huyền một hồi, bị vương mùi cá trên người hắn. Ngày nào hắn cũng làm cá cho thê tử ăn, nói là phải bổ béo cho mập lên.”
Viêm Đằng hiểu ra: “Ý của ngươi là ngươi cũng muốn làm cá cho ta ăn?”
“Mẹ nó!” Chiêu Ngạn chửi thẳng vào điệu cười gian xảo của Viêm Đằng. Hắn mà có ý đó sao? Ý của hắn là phải chi có người cũng làm cá cho hắn ăn.
“Ngươi làm, ta sẽ ăn.”
Viêm Đằng ngắt eo Chiêu Ngạn một cái rồi lấy y phục ra bờ sông tắm. Y là người sạch sẽ, đương nhiên không thể chịu được mùi cá hôi, chẳng bằng Điếu Huyền, ở dơ quen rồi, cái gì cũng không sợ.
Viêm Đằng đi rồi, Chiêu Ngạn mới sực nhớ có chuyện chưa nói. Hắn vô tư chạy ra bờ sông. Viêm Đằng đã ở dưới nước, đang dựa đầu vào một tảng đá nhìn trời nghĩ gì đó.
Chiêu Ngạn rón rén lại gần, bị Viêm Đằng hất một đống nước vào mặt, khiển trách: “Nhìn trộm à?”
“Ta nhìn thấy hết rồi, làm gì mà phải nhìn trộm nữa?” Chiêu Ngạn cãi lại.
“Vậy sao?” Viêm Đằng đột ngột bước lên. Chiêu Ngạn lật đật lấy hai tay che mặt lại, sau đó phát giác làm thế này không đúng, mắt mở mắt nhắm hỏi: “Có phải Điếu Huyền đang bắt giữ một nữ quỷ không?”
Viêm Đằng khoác áo trong vào người rất nhanh, nhanh đến nỗi Chiêu Ngạn chẳng nhìn rõ gì. Y lãnh đạm trả lời: “Mỗi ngày hắn bắt biết bao nhiêu con quỷ để ăn, làm sao ta biết ngươi nói là ai trong số đó?”
“Là Tằng Thư.” Chiêu Ngạn nói thẳng ra.
“Nếu có thì sao?” Viêm Đằng lại khoác thêm mấy lớp áo, cột thắt lưng ngay ngắn mới ôm đống y phục cũ đến gần Chiêu Ngạn. Mái tóc y vẫn còn xõa tung, đọng lại vài giọt nước bé tí nhỏ xuống.
“Vậy cô ta bị giết chưa? Cô ta cũng tính như người quen cũ của ta và Oanh nhi.”
“Lần trước Điếu Huyền có nhắc tới dùng cô ta luyện Bách Luyện Đỉnh, chắc phải chờ đến Tết Trung Nguyên, chưa giết bây giờ đâu.”
Chiêu Ngạn mừng thầm, lại hỏi: “Thế nể tình ta thả ra được không? Có người chân thành nhờ vả.”
“Ngươi đi hỏi thử xem Điếu Huyền có nể tình không?” Viêm Đằng đẩy Chiêu Ngạn vào thân cây phía sau, tốc độ cực nhanh, hành động cực dứt khoát.
Chiêu Ngạn rít lên: “Đã biết là hắn không nể mặt ta rồi, có phải muốn làm khó nhau không?”
“Vậy Chiêu đạo trưởng muốn sao?”
Chiêu Ngạn nhịn xuống, cười huề, vuốt vuốt sợi tóc ướt của Viêm Đằng: “Viêm đại quý nhân, giúp ta hỏi thử được không? Nếu ngươi hỏi, hắn nhất định sẽ nể mặt.”
“Khi nãy phải làm công không lương, bây giờ khí huyết bất thông.”
Chiêu Ngạn lập tức hiểu, mắng: “Trước kia ta tưởng ngươi là quân tử.”
“Ta vẫn luôn vậy.”
“Nhưng ngươi…đang dồn ép người khác làm chuyện…mẹ nó…biến thái.”
“Chuyện biến thái là chuyện gì?”
“…”
Chiêu Ngạn cắn răng. Lại bị gài bẫy rồi. Viêm Đằng cười cười rồi thả tay khỏi người Chiêu Ngạn: “Nói với người nhờ ngươi cứu cô ta là có thể giữ mạng, những cái khác ta không đảm bảo. Với lại, tạm thời chưa thả được.”
“Vậy chờ đến bao giờ?”
“Không lâu nữa.”
Thêm vài hôm, có một ngày Viêm Đằng đang ngủ chợt nghe tiếng ầm ầm đùng đùng ngoài sân nên rời giường đi ra xem. Chiêu Ngạn bày bếp bày chảo khí thế, nhưng bản thân lại lúi húi bắt con cá giãy ành ạch dưới đất. Y mới nhìn liền hiểu ra, vừa muốn cười, vừa cố nhịn, thật khó mà diễn tả thành lời.
Chiêu Ngạn cầm con dao lớn, thấy Viêm Đằng đã dậy, bèn gọi: “Bắt con cá lại giùm ta đi. Còn đứng ngây ra làm gì?”
Viêm Đằng đi lại, cúi người xuống, dùng một tay ôm con cá lên nhẹ nhàng. Chiêu Ngạn kinh hô, có cần làm nhanh gọn đến thế không?
Viêm Đằng nhìn con cá, hỏi: “Biết lóc vảy không?”
Chiêu Ngạn thật tình lắc đầu.
“Vậy biết nấu không?”
Chiêu Ngạn vẫn một mực lắc đầu.
“Thế ngươi bày ra cái đống hỗn loạn này làm gì?” Viêm Đằng lấp lánh ý cười từ khóe mắt hỏi.
Chiêu Ngạn chột dạ: “Người đừng có hiểu lầm nha! Ta không phải làm cho ngươi ăn. Ta muốn ăn cá nên tự làm cho mình ăn thôi.”
Viêm Đằng giựt lấy con dao của Chiêu Ngạn. Chiêu Ngạn tưởng y định chém mình nên nghiêng đầu né, ai dè nhìn kỹ lại thì y đã ngồi xuống một góc, xắn tay áo lên làm cá. Đại điện hạ của Thần giới không cầm đàn nữa mà cầm dao làm cá, nghĩ thôi Chiêu Ngạn đã phải nuốt nước bọt cái ực xuống vì sốc.
Làm cá xong, dĩ nhiên Viêm Đằng cũng chẳng tin tưởng mà giao lại cho Chiêu Ngạn. Y tự nấu tự nếm, khi đã hoàn thành mới rửa tay, kéo tay áo xuống bảo Chiêu Ngạn lại thử. Chiêu Ngạn xuýt xoa: “Cũng ngon đấy nhỉ?”
Viêm Đằng xoa đầu hắn một cái rồi bỏ vào trong phòng ngủ tiếp. Chiêu Ngạn mỉm cười ngọt tận đáy lòng, tự múc một tô lớn bưng vào bàn ngồi ăn, đúng lúc Lan Oanh thức dậy đi ra, ngửi có canh cá thì lại bàn giành với hắn:
“Cho muội thử chút đi.”
Chiêu Ngạn ôm cái tô khăng khăng không giao ra: “Này là của ta. Trong cái nồi ngoài sân vẫn còn, muội tự múc đi.”
Lan Oanh hứ hắn, chạy ra sân múc một tô mang vào, vừa ăn vừa tấm tắc khen ngon, Nàng hỏi: “Này là ai nấu vậy?”
“Ta đó!” Chiêu Ngạn vỗ ngực xưng tên.
Lan Oanh ọe ọe hai tiếng: “Huynh cùng lắm chỉ nấu ra cám lợn thôi.”
“Muội đang ăn đang ở nhà ai có biết không hả? Ta đá muội ra khỏi nhà bây giờ.”
Lan Oanh nhún vai lắc lư, le lưỡi: “Làm như muội sợ huynh vậy? Có mỹ ca ca bảo vệ cho muội.”
Viêm Đằng mệt mỏi từ trong phòng bước ra: “Hai người ồn đủ chưa? Có để cho ai ngủ không hả?’
“…”
“…”
Đêm xuống, Chiêu Ngạn đang ngủ thì chợt cảm thấy có gì đó không đúng. Cơ thể hắn đang bị ai đó luồn tay vào chăn loạn động. Hắn mở mắt ra, phát hiện Viêm Đằng thì hơi khẩn trương, chặn tay y lại: “Đừng làm bậy. Oanh nhi sẽ nghe thấy.”
Viêm Đằng phất tay áo một cái, tạo kết giới bao bọc hai người họ lại.
“Thế này sẽ không nghe thấy gì.”
Chiêu Ngạn dở khóc dở cười. Lần đầu tiên mới biết kết giới còn có loại công dụng nham nhở này.
“Ban ngày không phải bảo là mệt sao?” Chiêu Ngạn không ngăn cản nữa, để mặc cho Viêm Đằng chui hẳn vào trong chăn muốn làm gì thì làm.
“Gần đây tiêu tốn khá nhiều pháp lực, có chút mệt thật, bây giờ phải tìm kiếm năng lượng bổ sung lại.”
Dưới lớp chăn, Viêm Đằng ôm eo Chiêu Ngạn tiến vào từ phía sau. Chiêu Ngạn siết tay vào gối: “Đau…nhẹ chút…”
Viêm Đằng thở vào bên tai Chiêu Ngạn, hơi thở nóng như lửa đốt: “Mỗi ngày đều muốn cùng ngươi làm chuyện này.”
“Định làm chết ta đó hả?”
“Ngươi không muốn?”
Chiêu Ngạn rụt rè: “Này cũng không phải.” Mỗi ngày đều làm, mỗi ngày đều ở cạnh nhau, thế thì quá tốt rồi. Hắn sẽ không hỏi Viêm Đằng có thích hắn không, tại sao lại làm loại chuyện này với hắn, bởi vì hắn sợ hỏi rồi thì mọi thứ đang có sẽ tan biến.
“Xoay mặt qua đây.” Viêm Đằng dịu dàng nói. Chiêu Ngạn nghe theo, vừa xoay qua đã bị y gặm lấy miệng, cứ thế mà đẩy lưỡi vào. Thế nhưng, nụ hôn lần này có cái gì đó khác lạ. Viêm Đằng vừa đẩy thứ gì đó vào miệng hắn, lập tức khiến cổ họng hắn nóng ran một đường chạy đến tận bụng.