Hồng Gia mạnh mẽ một phương
Lần này gặp kẻ chắn đường chẳng tha
Tam phương thế lực một nhà
Tìm nơi phát triển để mà vang danh.
...(chương này là chương dự phòng cho ngày mai, nhưng làm event nên ta úp luôn . Ngày mai ta đi họp nên không viết được tiếp đâu. mọi người thông cảm.)
Tuy nhiên ba người Hồng gia chưa kịp đi thì một giọng nói vang lên:
"Ha ha, Không cần, ta đã đến. "
Một hư ảnh áo trắng mang một chiếc mặt nạ màu bạc bay tới. Tuy che mặt nhưng vẫn không giấu được khí tức cao quý thoát tục từ nàng tỏa ra. Trái với hình dáng thước tha uyển chuyển đó. Là thanh đao bảo khí trên tay nàng.
"Ngươi là ai. Dám xông vào cấm địa Hồng Gia ta." - Hồng Tiến giật mình phải biết khu vực nghị sự là cấm địa Hồng Gia xung quanh không có ai. Nhưng cách bên ngoài 10 dặm lại là một vành đai hơn 500 nguyên Anh tu sĩ. Vượt qua được lớp bảo vệ như vậy. Thực lực đối phương tuyệt đối không thua kém mình.
"Ta là ai không quan trọng. Hôm nay, Hồng gia có lẽ không nên tồn tại nha."
"To gan."
"Xuất thủ!"
- Hồng Tiến truyền âm, Nhị Trưởng Lão, Tam trưởng lão phân biệt trái phải lao lên.
"Xoẹt."- Đao ảnh nhanh như ánh chớp, kết hợp thân pháp nhanh chóng. Hai vị Trưởng lão như hai bao cát, bị đánh bay ra. Toàn thân hơn trăm vết thương.
Lúc này thiếu phụ hư ảnh lóe lên. Thân người đã đến kế bên Hồng Tiến. Thanh bảo đao rung lên từng ánh sáng hư ảo, bén nhọn công tới.
Hắn chỉ kịp đưa thanh chùy lên. Xung quanh một Hỏa thuẫn lan tỏa xung quanh. Tuy nhiên, bức tường hỏa diễm nó nhanh chóng bị dặp tắt bởi vô số phong nhận.
"Nguy!" - Bảo Khí hạ phẩm lóe lên tạo một vầng sáng bảo vệ. Hắn nhanh chóng lui về sau, tiếp đó nhìn phía trước thì không thấy ai.
Hắn ta chưa kịp làm gì, cảm giác một thanh đao đã kề cổ, biết ngay lần này gặp phải kẻ không thể chống cự.
"Xin Tha mạng. Chúng ta không thù oán gì. Ta sẽ thỏa mãn yêu cầu của ngươi." - Hồng Tiến thấy đối phương không ra sát chiêu ngay, biết đối phương thực sự không muốn giết mình nên xuống giọng, hi vọng một con đường sống.
"Thuần phục hoặc chết." - Giọng nói thiếu nữ vang lên. Đương nhiên không ai xa lạ. Người đó chính là Lạc Dương. Với thực lực Hóa Thần Hậu Kỳ. Linh thức nàng lại là Luyện hư Sơ Kỳ. Nên ba người kia hoàn toàn không là đối thủ của nàng. Khi nghe nói thế lực mạnh nhất trên đảo tìm đến gây sự. Nàng biết mình phải tiên phát chế nhân. Để tránh thực lực bị bộc lộ ra ngoài, sẽ không quá tốt trong quá trình hoạch định thế lực của mình.
Nữa canh giờ sau. Lạc Dương rời khỏi Hồng Gia. Chuyện này không gây bất cứ động tĩnh gì, nên các người thuộc Hồng Gia cũng không hay biết.
Mọi người trên đảo ban đầu tưởng Hồng gia sẽ có ý kiến với 3 thế lực mới nổi. Ngờ đâu cũng im hơi lặng tiếng, không hề có phản đối gì. Thậm chí ba lão đại còn ngăn cản thuộc hạ mình gây chuyện với ba thế mới nổi kia. Họ đâu biết rằng, Thực tế ba người kia đã hoàn toàn Lạc Dương nắm trong tay. Vừa phải thề với thiên đạo thuần phục. Vừa bị nàng dùng khế ước linh hồn khống chế. Khế ước này nàng cũng không biết. Ban đầu đinh dùng thuốc độc để ràng buộc. Nhưng Hồng Tiến kia sợ chết, nên tự mình hiến cho nàng. Có ba thuộc hạ Hóa Thần cũng không có gì, nhưng được cái bọ họ thông thuộc mọi thứ xung quanh đây nên rất thuận lợi trong nhiều việc.
Hơn một năm sau. Qua nhiều lần mua bán, hợp tác. Nhóm Lạc Dương đã hoàn toàn lấy được lòng tin mọi người nơi đây, cũng như các thương đội từ đất liền ra mua bán hàng hóa, sản vật. Lạc Dương bắt đầu bước tiếp theo. Bồi dưỡng thuộc hạ, Từng bước xâm nhập Ung Châu.
Ba bút cùng vẽ, có Hồng Gia làm vỏ bọc. Nên các thế lực bên trên cũng không phát hiện được. Lúc này tài năng lãnh đạo của Sơn Tinh, Thủy Tinh, Lạc Na, Thánh Gióng đều thể hiện ra rõ ràng.
Nhân tài hội tụ nhanh chóng. Lạc Dương Tinh chắc cho mình trăm năm. Nàng sẽ có thể khống chế được ít nhất Hải Nguyên Bộ, một trong ba mươi sáu bộ của Ung Châu.
...
Xuân qua đông đến. Thời gian thắm thoát trôi qua.
Trên một vùng biển xa sôi. Có một thôn làng hành nghề đánh bắt Ngọc Trai. Có ba, bốn thiếu niên đang đi dọc bờ biển bắt hải sâm.
"Mọi người nhìn kìa." - Theo hướng thanh niên chỉ. Có một bộ Xương khô vô cùng to lớn, dạt vào bờ biển .
"Trời ơi đây là con gì?" - Nhìn cái đầu lâu con vật đã to lớn 500 mét. Mọi người vô cùng bất ngờ.
Sau đó cả nhóm to gan mới đi vào đó xem xét, rồi chui sâu vào chiếc đầu khổng lồ của con hung thú.
Đi một lúc, Không phát hiện Nội Đan hay cái gì quý hiếm. Cả đám tiếc rẻ định quay về.
"Có xác chết." - Một thiếu niên la lên chỉ ngón tay tới một góc ngách phía bên trái.
"Xác chết có gì mà sợ." - Bờ biển này tháng nào không có người chết dạt vào." - Một thiếu niên cười nói. Hắn vốn tuổi trẻ gan to, đâu biết sợ gì.
Nhất là kế bên có cô gái hắn thích đang đứng. Lại càng phải tỏ vẻ mạnh mẽ.
Cô gái nói:
"Hắn ta là một nhà sư. Chúng ta nên chôn cất hắn ta đi. Có lẽ hắn là đại anh hùng, liều mình giết hung thú, trừ hại cho dân đó." - Trong đầu thiếu nữ vẽ ra một hình tượng một nhà sư mạnh mẽ, tay cầm thiền trượng chiến đấu bảy ngày bảy đêm với con hung cầm. cuối cùng đèn hết dầu tắt. Tung hết linh lực mình có. Cùng chết với yêu cầm. Khung cảnh thật hùng vĩ a.
"Ý ẹ? Ta không..." - Tên thiếu niên nhỏ con vừa dứt lời.
"Binh..." - Đầu hắn ta u một cục.
"Tiểu Mai muội nói thì ngươi làm theo đi." - Tên to con chống nạnh nói.
"Rồi !!!" - Tên thiếu niên nhỏ đành khệ nệ mang xác chết ra, nhanh chóng đào một hố nhỏ trên bãi biển. Tiếp đó chôn kẻ xấu số đi.
Kẻ xấu số đó, không ai khác chính Là Lạc Tinh.
Lúc trong miệng con Băng Lôi Ưng. Lạc Tinh đã hôn mê bất tĩnh vẫn bị Sét gián tiếp hơn ba ngày đêm. Toàn thân như tan nát. May có Vạn Mộc Hồi Linh thuật tự động chữa thương tổn.
Sau đó, Lạc Tinh dần có ý thức, cái này là hào quang phản chiếu, giống như thanh tỉnh lần cuối trước lúc ra đi.
Quả cầu Thiên Lôi Tử Trúc bao quây mình gần như sắp vỡ tan. Đang gần như tuyệt vọng. Lạc Tinh thấy trước mặt mình có một quả cầu kim sắc.
Đó là nội đan tích lũy tinh hoa cả đời của Băng Lôi Ưng. Tuy nhiên nó đã hôn mê bất tỉnh vì lôi đình nên nội đan cũng không còn sức công kích gì.
Như nắm lấy cộng rơm cứu mạng. Lạc Tinh ra lệnh cho Tử Trúc vươn cành ra ôm chặt lấy Nội Đan đó về phía mình. Sao đó thầm thi triển Vạn Mộc Chiết Linh thuật. Tuy nhiên mới chạy vài chu thiên công pháp, thì linh thức tiếp tục chìm vào hôn mê. Mặc cho công pháp tự vận chuyển.
Rồi không biết qua bao lâu. Lạc Tinh có lại ý thức. Nhưng toàn thân như không phải của mình. Ngay cả năng lực mở mắt cũng không có. Trái tim thì gần như không đập. Cả canh giờ nó chỉ khẻ đập một lần. Hơi thở cũng thế, vài canh giờ chỉ một nhịp hô hấp. Lại thêm mấy ngày thử nhúc nhích mà không được. Thử câu thông hùng thiên giới cũng không xong. Sau đó nghe tiếng nói chuyện. Tiếp đó, Lạc Tinh bị đám người lôi ra ngoài chôn sống. May mà Quy Tức Công tự động vân chuyển.Mới không bị ngộp thở.
Lạc Tinh biết mình mà không nhanh thoát khốn, thì ba ngày sau, Quy Tức công cũng không cứu mình nổi.
Liên tục hò hét với chính bản thân. Một ngày sau, Lạc Tinh thành công động đậy một cánh tay. Tiếp đó vất vả đào bới thêm gần hai ngày, mới trống được một chút trên đầu.
"May mà tên kia chôn trong bãi cát. Mà chỉ sâu có nửa thước. Không thì lần này trời cứu cũng không được ta." - Lạc Tinh thầm nghĩ. Tranh thủ hít lấy một luồng không khí tươi mới.
Đúng lúc này một cơn mưa đổ xuống. Càng ngày càng lớn. đám cát Lạc Tinh vất vả đào ra lại bị nước chảy che mất đầu. Lạc Tinh tiếp tục không thở được.
"Ông trời, ngươi đừng chơi ta chứ, chết thật đó." - Lại phải sống nhờ Quy Tức công.
Hai canh giờ sau, mưa cũng tạnh. Lúc này dùng hết sức, Lạc Tinh mới khoét được một khoảng trống cho mình hít thở.
Thêm mười ngày. Lạc Tinh mới bò ra khỏi đống cát. Lúc này, bản thân tuy vẫn xuy yếu, nhưng đã có thể đã lê lại vài bước được.
Tốn thêm một ngày Lạc Tinh mới bò được vào làng.
Hoàn cảnh bây giờ gặp người là không sáng suốt. Vì Lạc Tinh toàn thân như bị phong bế linh lực. Cơ thể thì mỗi lần nhút nhích nghe tiếng xương kiêu lốp bốp. Dựa vào gốc cây hít thở một chút. Bỗng nhiên xuất hiện ba con linh cẩu. nó đánh hơi thấy con mồi lao lại. dự định xé sát Lạc Tinh.
"Ặc... Ta không phải con mồi."
Mặc cho Lạc Tinh nói. ba con thi nhau cắn xé.
"Rắc..."
"Ẳng ẳng." - Ba con Linh Cẩu chạy đi. Tụi nó thực lực chưa tới Kết Đan. Dám cắn một kẻ Hóa Thần Kỳ, tuy không tu luyện thân thể nhưng cơ thể hoàn toàn sánh với linh khí thượng phẩm, nên hàm răng chúng bị rãy lìa.
Tuy vậy Lạc Tinh cũng khá đau.
"Không được rồi. ở đây không khéo có yêu thú mạnh hơn thì ta chết chắc."
Lại thêm quá đói. Đạt hóa thần đỉnh phong rồi. Mười năm không ăn cũng được. Nhưng với điều kiện là Linh khí ngoại thể nhập thân. Còn cái này không điều động được linh khí. Không thể không đói.