Lạc Tinh lúc này cũng không thể đứng bàn quan. Toàn thân hắn biến lớn trăm dặm. Trên tay Kim Hoàng Cung và Đinh Ba Tiễn xuất hiện.
Tranh thủ thời cơ lúc hỏa Phường phu một đoàn hỏa diểm che mắt Vương Liệt. Một loạt 《Tam tinh liên châu tiễn》 được bắn ra. Từ khi đạt tới Tứ trọng thiên. Hai hành Kim, Thủy của Lạc Tinh đều đạt đỉnh cao. Cả Hoàng Kim Cung và Đinh Ba Tiễn đều đươc tăng phúc khá mạnh. Các mũi tên vừa xuất, đã giống như thuấn phát, lập tức tiếp cận đối phương.
"Xoẹt...Cheng..."- Cả ba mũi tên chạm ngay những chiếc lông vũ rắn chắc của Kim Sí Đại Bàng, nên không xuyên qua được. Tuy nhiên cũng gây cho Vương Liệt cảm giác cực kì đau đớn. Nhất là tốc độ hắn bị phản lực nên giảm lại đôi chút.
Nhờ vậy, Hỏa Phượng kia vẫn có thể tranh thủ công kích lại y, khiến hắn kêu khỏi không thôi.
Lạc Tinh cứ thế, ở bên ngoài chờ thời cơ. Khi cần thiết, tam tiễn bắn ra, có thể dễ dàng hóa giải công kích của Vương Liệt. Nhất là khi các mũi tên đâm chúng những vị trí lông khá mềm mại như cổ, gáy thì đều khiến Vương Liệt vô cùng đau đớn, một vài vị trí hị công kích vài lần bắt đầu rướm máu.
"Hừ... Tiểu tử muốn chết."- Vương Liệt đổi hướng công. Thân hình loáng lên đã bay đến trước mặt Lạc Tinh. Hắn muốn tiêu diệt kẻ gây gối đáng ghét.
Không hề e sợ, Thiên Lan chiến giáp lúc này bao phủ toàn thân Lạc Tinh, hóa giải bớt một phần công kích. Nương nhờ phản chấn, Lạc Tinh nhanh chóng lùi về sau. Bên kia, Hỏa Phượng cũng đã đến tiếp ứng. Tình thế trở nên hai đánh một.
Đánh nhau thêm bảy ngày. Vương Liệt dù có công kích thế nào. Lạc Tinh cũng lấy thủ làm chính. Không ham chiến, mà nhường trận địa cho hai người phát huy.
Cuối cùng, Vương Liệt hiểu có đánh nhau cũng thế, chẳng có kết quả tốt, nên đành hậm hựt rút lui.
Lạc Tinh lẫn Hỏa Phượng kia cũng không ham tấn công. Dù sau cảnh giới tương đồng không dễ đánh. Ai cũng sợ lưỡng bại câu thương.
Đừng tưởng năm xưa Lạc Tinh vượt cấp giết Ngô Kinh Thiên là dễ giết được địa tôn cao giai khác. Chẳng qua do Ngô Kinh Thiên vốn bị trọng thương nặng. Tiếp đó bị Diệt Tinh Pháo oanh trúng lúc đang trị thương. Rồi Lạc Tinh dùng xảo để đánh thắng. Giờ dù Lạc Tinh tăng thêm một giai có đánh với địa tôn lục trọng thiên cũng không đánh lại. Đương nhiên là đánh không lại thôi. Chứ bản sự bảo mệnh thì Lạc Tinh không thiếu, cũng không e sợ vượt cấp chiến đấu.
"Này, Thu lại bản thể đi."- Lạc Tinh khẽ nói rồi lui ra xa, bản thân cũng thu nhỏ lại.
Hỏa Phượng lúc này cũng biến về nhân hình. Là một nữ phụ tuyệt đẹp, Lại có chút thân quen, nhưng nhìn kỹ thì lại xa lạ. Lạc Tinh vô cùng khó hiểu.
"Đa tạ. Chúng ta nên đi nhanh, kẻo có viện binh."
"Lên Tiểu Không Hạm của ta." - Không cho đối phương chọn lựa. Lạc Tinh lập tức quay về tiểu không hạm của mình. Nữ nhân kia cũng ngập ngừng một chút rồi tiến theo. Nàng ta thấy Lạc Tinh thua mình một cảnh giới nên cũng khá an tâm.
Khi cả hai đã an vị trong Tiểu Không Hạm. Thiếu nữ mới bắt chuyện:
"Ngươi tính danh là gì?"
"Trần Lạc Tinh."
"Ta là Lê Minh Phượng."
"Cái gì. Ngươi họ Lê."
"Hả... Lạc Tinh thốt lên thì cảnh giác, nhìn kỹ lại nàng ta. Tiếp đó dò hỏi:
"Ngươi biết Cửu Châu?"
"Không biết ah. Nó là địa phương gì?"- Nhìn cặp mắt nàng ta tròn suốt không có vẻ nói dối.
"Ài.." Lạc Tinh lập tức thất vọng, khẽ nhớ tới Lê Thái Tú, cô nàng này thật có tám phần giống nàng ta. Đi mấy vạn năm nay lần đầu hắn gặp người mang họ Lê.
"Giờ nói ra mục đích đi. Ngươi muốn lấy tinh đồ làm gì. Theo lý thì ngươi chưa đạt Địa Tôn lục trọng thiên thì sẽ không cần làm gì.
"Ta cần về cố hương."- Lạc Tinh gật đầu nói.
"Là ở đâu?"
"Đông Phương Tiên vực."
"Hả... Vậy trùng hướng đi cùng ta. Chúng ta đồng hành thế nào. Khi nào tới Đông Phương tiên vực thì ta sẽ mang tinh đồ rời đi."
" Được... Dù gì lần này người xuất linh thạch mua vào là ngươi."
Hai người nhanh chóng đạt thành hiệp nghị. Lê Minh Phượng liền tìm một phòng trống trong tiểu không hạm ngồi tu luyện. Đương nhiên nàng vẫn phân một chút linh thức cảnh giác Lạc Tinh.
Hành trình bay trong không gian khá nhàm chán. Mấy trăm năm đầu hình như cả hai không hề trò chuyện, chỉ lo tu luyện. Tiếp đó hai người lại chạm mặt nhau vài lần trong tiểu không hạm, nhưng chỉ gật đầu chào nhau.
Một hôm, Lạc Tinh đã đạt đến bình cảnh tu luyện nên ra ngoài ngắm nhìn tinh không. Trùng hợp Lê Minh Phượng cũng nhàm chán, cũng đi ra ngước nhìn vũ trụ rộng lớn.
"Nhớ cố hương à?"
"Uhm."
Lạc Tinh khẽ nói rồi im lặng nhìn trời sao. Một lúc sau thấy khá nhàm nên hắn quay qua nhìn thiếu nữ hỏi:
"Này, sao năm xưa ngươi lại muốn liên hợp với ta, rồi lại dám lên Tiểu Không Hạm của ta."
Lạc Tinh đúng ra khá ngạc nhiên, tu sĩ tầng lớp cở hắn trở lên. Ai cũng tu luyện vài chục vạn năm. Không ai là ngây thơ và không có lòng đề phòng kẻ khác được. Đổi lại là Lạc Tinh, hắn không bao giờ lên địa bàn của kẻ lạ có thực lực Địa Tôn trở lên.
"Ta có 《Chân thực chi nhãn》. Biết ai có thể tin tưởng ah."
"Lại là Chân Thực Chi Nhãn."- Lạc Tinh lắc đầu, không tin vào tai mình.
"Này, ngươi từng gặp kẻ có Chân Thực Chi Nhãn."
"Không phải một, mà hình như ba người ah."
"Thật ưh." - Lê Minh Phượng tròn mắt ngạc nhiên.
"Ta cần dối gạt ngươi ư?"
"Ngươi nhớ hình dáng họ không?"
Lạc Tinh thấy nàng ta có vẻ hứng thú nên bàn tay chỉ lên. Một sợi linh lực bay lên, thiêu dệt thành hình ảnh một nữ nhân. Ba phần cao ngạo, bảy phần sắc xảo, khuôn mặt không chút tì vết, trắng hồng như ngọc, mềm mại như sữa non, mái tóc dài như suối, đen huyền phủ xuống tới làn eo thon, đôi mắt long lanh to tròn, ai nhìn một lần khó có thể quên.
"Thế nào, đừng nói ngươi cũng quen họ?"
"Ta sao có thể quen. Nhưng ngươi nói gặp ba người mà. Hai người còn lại đâu."- Lê Minh Phượng dò hỏi.
"Hai người còn lại giống nhau như đúc, chi là khí chất và cảnh giới tu luyện khác nhau."- Lạc Tinh thở dài, thầm mở Âm Dương Nhãn quan sát cô gái trước mặt. Đương nhiên là chỉ cần không mở hết công suất của Âm Dương Nhãn, thì kẻ khác cũng khó phát hiện bị hắn dòm trộm.
"Có thể giống nhau ư?"- Lê Minh Phượng cũng tỏ vẻ ngạc nhiên.
"Có... Vì trên đời có một công pháp. Gọi là 《Thái Thượng Thiên Không Quyết》."- Lạc Tinh nhìn nàng ta tủm tỉm cười.
"Ngươi."- Lê Minh Phượng giật mình. Sau đó nàng cũng không nói nữa. Bắt đầu nhìn vũ trụ vô tận, trong lòng suy nghĩ mông lung.
Lạc Tinh cũng không nói, hắn nhìn thấy thần thái của nàng cũng đoán được phần nào.
Hai người cứ thế im lặng ngồi cạnh nhau hơn một ngàn năm. Ai cũng có tâm sự riêng.