Hùng Thiên Đại Lục

Chương 8: Lạc Tinh Chiến Mãnh Xà



"Mãng xà muốn nuốt trẻ thơ

Lạc Tinh quyết giết không chờ lượt sau.

Hang xâu bí ẩn nhiệm màu,

Trần Quân di chúc kế thừa ngàn năm..."

...

Thời gian lại trôi qua, đã hơn hai tháng từ ngày Lạc Tinh tới Hùng Thiên đại lục. Mọi người ai cũng tin tưởng Lạc Tinh. Họ đã xem như Tộc Trưởng, dù Lạc Tinh mới mười sáu tuổi.

Ít ra hai tháng này, chưa có ai phải chết đói hay bị thú dữ làm thịt. Thời gian trước, trong bộ lạc mọi người đã quen với việc vài hôm là có người mất đi. Hiện tại thì không còn nữa. Lạc Tinh khá mạnh mẽ, lại phát minh nhiều thứ có ích. Khi thì là bẫy thú bằng tre, khi thì dụng cụ đánh bắt cá. Thậm chí dùng tre kết làm áo giáp. Khá mát mẻ và chắc chắn nên mọi người cũng đỡ bị thương. Phần vì nhóm theo lạc Tinh toàn trai trẻ. Phần thì Lạc Hồng rất giỏi trong việc nhìn dấu chân thú. Nếu có gặp thú mạnh thì cho cả đoàn rút lui. Hoặc cho người báo Lạc Tinh, cùng nhau xử lý nếu ở gần đó. Nếu Lạc Tinh không có gần đó, thì sẽ chọn từ bỏ. Lạc Tinh cũng có nói, con người là quan trọng nhất, tuyệt không vì thức ăn mà hi sinh mạng sống bất cứ ai.

Do Lạc Tinh phát minh ra món canh cá với măng, rau rừng nên dù ít thịt ăn thì cũng có cái ấm bụng. Nên không cần liều chết liều sống như ngày trước. Thêm nữa nơi này khá thuận lợi, thức ăn từ suối, rừng tre... củ mài, nai hoẵng, sóc chuột, có thể nói là thiên đường... Còn đàn dê thì cứ vài ngày lại bắt dược dê mới, đàn dê ngày càng đông, sữa dê ngày càng có nhiều, đời sống mọi người cũng có nhiều lựa chọn thức ăn nước uống hơn.

Qua hai tháng nay, Lạc Tinh không ngày nào không luyện tập Lạc Lôi Quyết ít nhất một canh giờ. Nhưng vẫn dậm chân ở mười sáu vòng xoắn linh lực, không có tiến bộ nhiều.

Riêng Lạc Lôi Bộ, Lạc Tinh đã có tiến bộ lớn, đã đổi hướng được hai lần, đồng nghĩa với tốc độ ổn định ở sáu mươi ba m/s và khi bộc phát tối đa là bảy mươi lăm m/s. Do càng về sau càng khó tu luyện. Lạc Tinh cũng khá thỏa mãn. Quyết định thư giãn bản thân.

"Tự thưởng cho mình, bằng cách đi ngắm các chị em tắm suối nào." - Lạc Tinh cười nói - "Phải nói là khảo sát tình hình đánh bắt cá chứ, ta là thanh niên nghiêm túc mà."

Hiện tại đánh bắt cá không như thời kì trước khi Lạc Tinh đến, chủ yếu bắt bằng tay hoặc phóng lao. Do khi xưa nơi bộ lạc ở không có nhiều tre, suối cũng khá nhỏ, ít cá nên không ai nghĩ tới chuyện làm dụng cụ đánh bắt.

Bây giờ đã có nhiều cách dùng nôm, đặt lờ, kéo cá bằng lưới đan bằng dây mây sợ to hơn ngón tay. Vì ở Hùng Thiên đại lục này cá đặc biệt to và nhiều. Nên tuy mắt lưới rất to, thì vẫn dể dàng đánh bắt. Chỉ cần mỗi bên hai người cầm lưới căng ngang con suối. Phía trên cho vài phụ nữ cầm đá ném xuống cho đàn cá di chuyển về mặt lưới đang thả, tiếp theo thì kéo lưới lên. Nói lưới cho oách, chứ thật ra nó cong vút như một mặt võng... khi cá vào rồi thì lật lại không cho nó thoát ra. Sau đó có một đội cầm lao đâm vào những con to, vì sợ nó quẫy rách lưới. Cuối cùng tìm cách kéo lên bờ. Lạc Tinh cũng cho người đan một cái khung tre to hình vuông, ở trên có nắp để thả cá sống vào đó rộng. Khi nào cá nhiều thì bỏ vào, chỉ chừa cá đủ ăn. Khi nào đánh bắt không đủ ăn, thì lại lấy số cá đó bù vào tránh tình trạng có hôm cá ăn không đủ, hôm thì cá nhiều dư thừa... Mà cá chế biến rồi để không được lâu, cho dù lâu ăn cũng không ngon nữa. Vì chỉ có một cách nướng và xấy xong bỏ đó. Cá vừa khô vừa mất di chất ngọt vốn có của nó...

Vừa lững thững bước ra bờ suối để thư giản đầu óc, bỗng nghe tiếng hét thất thanh.

Lạc Tinh dùng hết tốc độ vọt đi ra, thì thấy một con mãng xà đầu to cở thùng nước hai mươi lít, đang bò gần đám trẻ con đang học bơi.

"Cứu con tôi với." - Lạc Tinh chạy lại, vừa kịp lúc con mãng xà quấn ngang hông của một đứa bé. Miệng nó há rộng định đớp tới.

Không có mang vũ khí khác, mà Lạc Tinh vội cầm con dao làm bằng răng nanh con sói Chúa lúc trước mình giết. Tính luôn cán nó chỉ dài hơn một gang tay một chút.

"Lạc Lôi Thuật!"

Như mũi tên rời cung, Lạc Tinh lao nhanh tới đâm vào mắt nó. Con mãng xà trúng đòn bất ngờ, nó tức giận buông khúc đuôi đang quấn đứa trẻ ra rồi quật tới. Lạc Tinh nhanh tay đỡ lấy. Định chụp quăng đi, nhưng đuôi con mãng xà kịp quấn lấy cánh tay Lạc Tinh.

Quăng ra không được, nên Lạc Tinh đành giựt mạnh cho con Mãng xà bay về phía mình. sau đó choàng tay ôm cổ nó lại, không cho nó cắn mình.

Con Mãng xà cũng không vừa, dùng toàn thân quấn lấy Lạc Tinh, tuy nhiên nó lớn và dài, nên cũng có cái bất tiện là khi bị người khác ôm cổ, thì không dùng thân người xiết chặt được, chỉ có quấn nhẹ một vòng và xoay thân người đè ép Lạc Tinh lên vách đá và dòng suối, hai bên vật nhau một lúc. Một khu vực đá vỡ, cây nát, con suối tan hoang hết.

Nhờ cơ thể đã thay đổi khi đạt thần ấn nên Lạc Tinh có thân thể dẽo dai và mạnh mẽ, Không sợ con Mãng Xà đè lên đá núi. Mà chỉ cần cố gắng né tránh vết cắn của nó, vì không biết có độc gì không. Nhưng mùi tanh từ miệng nó phát ra khá nồng nặc. Tay Lạc Tinh thì đâm liên tục con dao vào mình nó. Vết thương tuy không xâu, nhưng máu chảy đỏ cả khúc suối...

Một lúc sau, con mãng xà thấm mệt vì mất máu. Nó biết không làm gì được kẻ thù, nên cố gắng giẫy giụa mạnh cho Lạc Tinh buông ra. Mãi không được, nó liền lặn xuống suối. Lạc Tinh khó thở phải bò lên trên. Con Mãng xà nhân cơ hội bò ngược theo dòng suối tìm đường chạy.

Lạc Tinh thấy nó một bên mắt máu chảy đỏ, sắp không thấy đường. Thân mình nó thì cũng bị đâm nhiều nhát, tiếc là con dao hơi nhỏ, chỉ đâm xâu chừng hơn nữa tất, không đâm tới nội tạng nó. Lạc Tinh nghĩ mình nên tìm vũ khí khác đài hơn. Không thì sau này gặp yêu thú lớn rất bất lợi.

"Giờ ko giết nó, thì có lẽ khi nó lành lại sẽ trả thù khiến không ai bắt cá được!" - Lạc Tinh nghĩ mình không thể đi theo canh hoài - "Tranh thủ nó bệnh cho nó một đao mới hợp lý nhất!"

Nghĩ là làm, Lạc Tinh men theo dòng suối truy theo vết máu, thì hướng con Mãng Xà là đi tới dưới con thác.

Nếu ở trên bờ, Lạc Tinh tin mình nhanh hơn, nhưng bơi xuống suối đặc biệt bơi ngược dòng nước, Lạc Tinh có phần yếu thế...

Đi một lúc đã tới chân thác. Thấy dòng thác đang chảy xuống ầm vang, nước đánh vào vách núi tung ra bọt trắng xóa như cảnh tiên, nhưng con Mãng Xà mất tích không thấy.

Nhìn tới nhìn lui vẫn không thấy gì.

"Ohm bệ đá bên trái có khe nhỏ, còn vương một tí máu, thử xem" - Lạc Tinh liền trèo lên nhìn vào - "Không ngờ trong thác nước lại có hang động. Sao lần trước ta không phát hiện ra?"

...

Chần chờ một chút, Lạc Tinh vận sức dùng tay bẻ một cây tre thật lớn, thọt vào hang trước. Khi không thấy động tĩnh, Lạc Tinh lập tức chui vào. Phía trong hang cũng không ẩm ước lắm, càng đi vào xâu, hang càng khô, động càng tối.

May mà Lạc Tinh coi như chuẩn Linh Đài Kì, nên sau một phút nheo mắt thì đã thấy mờ mờ, đi gần cuối hang thấy con Mãng xà đen thui đang nằm.

Sẵn cây tre, Lạc Tinh đập liên tục vào đầu nó. Con mãng xà cũng mất máu quá nhiều, hang động thì khá nhỏ so với thân hình to lớn của mình nên hầu như không có chỗ nó tránh né. Nên Nó đành quần quại chịu trận, chỉ cần nó vừa lao lên, là Lạc Tinh lại nhảy lùi lại. Rồi lại một trận mưa tre tới tấp cản bước tiến của nó. Khi con Mãng Xà lùi lại định chạy đi, thì Lạc Tinh lại tiến tới, tay đập không ngừng nghỉ... Cây tre đã giập nát rồi, nhưng vô tình lại sắc bén thêm. Mỗi cú quật là con Mãng Xà lại mất một miếng da thịt. Chưa đầy năm phút nó đã là một xác chết. Một cái chết khá đau đớn. Lạc Tinh cũng không còn sức nữa nên nằm vật xuống.

"May quá, nó đi theo ông bà rồi, chậm một chút thì ta đứt hơi rồi!"

Nghỉ ngơi một lát, Lạc Tinh hơi tò mò, nên lần mò vào cuối hang xem còn thông tới đâu không. Đi một lúc, thấy ở xâu trong hang hơi có ánh sáng. Lại gần thêm nữa, thấy có một bộ xương người đang ngồi. Nơi phát sáng là giữa bụng người đó.

"Gặp Ma rồi!" - Lạc Tinh hoảng sợ, chân tay bủn rủn muốn rút lui. Bỗng nhiên đóm sáng trong bụng bộ xương bay ra, vờn xung quanh Lạc Tinh. Lạc Tinh nín thở, nhớ lại lời kể về Lửa ma trơi hay xuất hiện ở các nghĩa địa bằng đất ngày xưa. Tâm thần trở nên lạnh toát, bỗng nhiên đóm sáng bay thẳng vào vào đầu.

"Thôi rồi, hay là ta bị đoạt xá!" - Lạc Tinh ngã vật xuống ngất đi. Sau đó như một giấc mơ có muôn vàn kí ức truyền vào...

Vài canh giờ sau, Lạc Tinh tỉnh lại, thêm một lúc nữa thì mới hoàn hồn.

Lạc Tinh mừng rỡ đi lại Bộ xương quì xuống - "Đa tạ sư phụ ban ân truyền đạo. Con hứa sẽ thực hiện lời hứa!"

Thì ra đây là một Bán Tiên, hiệu là Trần Quân. Biết mình sắp chết, nên dùng linh lực cuối cùng phong ấn một số tri thức võ đạo của mình, để cho người hữu duyên.

Đây Là dùng tinh thần truyền đạo cách thế, nên Lạc Tinh cũng chưa kiểm tra hết mình được gì. Chỉ biết có diễn giải đầy đủ về Thiên ấn và cách tăng lên tầng thứ cao hơn, có thể phi thiên độn địa, có thể giúp người khác mở địa ấn và nhiều kinh nghiệm quí giá khác. Nhưng do tinh thần lực có hạn, Lạc Tinh chỉ mới tiếp thu một phần nhỏ. Chờ khi mạnh lên sẽ từ từ hấp thu tri thức của Trần Quân thêm. Quan trọng nhất là Có Võ Kỹ thành danh của Trần Quân đạt võ kỹ Lục Tinh, Vạn Tinh Quyết. Tiếc là đạt tới cảnh gới cao hơn mới có thể học được. Nhưng không phải không có ràng buộc trong quá trình truyền thừa. Lạc Tinh đã đồng ý nhận Trần Quân làm sư phụ cùng với lời hứa khi thực lực đã tăng cao thì sẽ tìm tới và bảo hộ đồng tộc của Trần Quân 300 năm. Nên Lạc Tinh đã đồng ý, dù sao khi mình có thực lực mới thực hiện lời hứa, nếu mình sống thọ hơn 300 năm thì sau lại sợ lời hứa này. Còn không có thực lực, không sống lâu được. Vậy thì ko quan tâm lời hứa làm gì, cũng xem như không mất mát gì...

"Thử tìm xem có vũ khí, nhẫn trữ vật gì không ?" - Lạc Tinh hưng phấn lục tìm xung quanh bộ xương, kết quả không có gì.

"Ài! Lão sư phụ bèo quá."

Sau đó, Lạc Tinh đào một hố nhỏ, chôn đi di thể của Trần Quân.

"Thôi về thôi, không thôi cả bộ lạc loạn lên." Lạc Tinh gát lại mọi việc, định đi về thì nhớ xác con mãng Xà.

Sau một lúc khệ nệ vác xác con Mãng Xà đi ra khỏi hang, rồi Lạc Tinh đi một mạch về căn cứ. Một hình trình khá vất vả, con Mãnh Xà quá to lớn.

Lúc trở về mới biết mình đã đi gần một ngày đêm, Cả bộ lạc đã chia nhau tìm nhưng không thấy.

Ai cũng lo lắng ,nên giờ thấy Lạc Tinh về lại mang theo xác mãng xà dài gần ba mươi mét. Cảm giác vui mừng ngạc nhiên đủ cả.

Mọi người chạy ra xung quanh con Mãng Xà to lớn. Sau đó là một trận bàn tán huyên náo cả lên.

"Trời con Mãng Xà to quá!"

"Sao Thiếu Tộc Trưởng giết được?"

"Ta nói rồi, Không gì mà Thiếu Tộc Trưởng không làm được!"

"Ta sắp rụng trứng rồi." - Một thiếu nữ nói.

"Thiếu Tộc Trưởng lợi hại quá a!"

Ai cũng hoan hô và sùng bái mãnh liệt vị Thiếu Tộc Trưởng của mình. Nhất là Lạc Mỹ, thấy Lạc Tinh đi lâu chưa về thì khóc tức tưởi, ai dỗ cũng không nín. Giờ thì đổi thành nụ cười tỏa nắng.

Lạc Tinh cho người dùng dao nanh sói mài nhọn, cắt da rắn ra. Con sói chúa lúc trước giết được hai nanh khá dài và nhọn. Bỏ thì tiếc. Với sức lực của mình, việc mài bén nanh sói tuy tốn thời gian nhưng kết quả khá tốt. Được hai con dao bén và sắc hơn so với dao mài bằng đá, nhưng khá ngắn Lạc Tinh giữ một con. Còn một cho đội hậu cần làm thịt thú.

Do con mãng xà quá lớn, thịt thì dai, mười người miệt mài lóc ra cả buổi chiều mới xong. Chiều hôm đó mọi người có món canh rắn hầm ăn, tuy nhiên chỉ hết một phần con mãng xà. Phần còn lại làm thịt hun khói. Là phương pháp Lạc Tinh dựa Theo đồng bào Tây Bắc dùng tre đan treo trên cao, xếp thịt lên và dùng hơi nóng của khói tre xấy cho khô để có thể để lâu cả tháng. Thay cho cách trực tiếp nướng trên lửa của bộ lạc, chỉ để ba ngày là ăn cứ thum thủm.

Riêng da mãng xà lạc Tinh hướng dẫn người làm cho mình hai bộ áo như áo thun cổ tròn, hai bên hông thì may lại, xong đâm hàng trăm lỗ tròn nhỏ lên bộ da cho mát. Sẵn tiện may quần cộc tới đầu gối theo thiết kế đơn giản nhất mình biết, để tránh chạy nhanh quá sút cả quần.

Lạc Tinh hết sức biết ơn con mãng xà này, vừa mang thức ăn, áo mặt vừa có một viên Ngọc mãng xà màu xanh nước biển là viên lấy trong đầu nó. Từ lúc nhặt được viên ngọc đỏ từ con báo, Lạc Tinh đều dặn mọi người kiểm tra kỹ các con thú xem có gì trong đầu không giữ lại cho mình. Nhưng mãi tới nay mới có được một viên Ngọc nữa. Quan trọng nhất nhờ con mãng xà này Lạc Tinh mới phát hiện được truyền Thừa của Trần Quân. Có được truyền thừa như có một sư phụ kế bên, không còn phải mò mẫn không biết gì về hệ thống Thần Xăm nữa.

Bỏ lại mọi người quay quần bên đống lửa, Lạc Tinh vào lều thử tiêu thụ một phần trí nhớ. Hai điều quan trọng nhất của truyền thừa mà Lạc Tinh quan tâm, là tăng thực lực mình lên, thêm nữa là tăng thực lực người xung quanh mình. Người khác muốn tăng lên thực lực thì phải dùng Nhân ấn. Vẽ nhân ấn phải dùng máu yêu thú hoặc Yêu Ngọc sinh ra trong đầu nó. Nếu dùng máu của các loài hung thú cần phải là máu tươi của con thú, lấy ra phải dùng ngay, hoặc lưu trữ trong bình chứa đặt biệt. Nhưng bộ lạc làm gì có đồ chứa quí hiếm đó. Nhưng dùng máu vẽ Nhân ấn có khuyết điểm là có xác xuất thất bại cao, cộng thêm khá cuồng bạo, đòi người được xăm phải mạnh mẽ về ý trí lẫn tinh thần.

Một cách khác là dùng Yêu Ngọc. Yêu Ngọc là tinh hoa tích lũy cả đời của yêu thú, có thể giúp một người dễ dàng đạt được Nhân ấn. Và Nhân ấn do Yêu Ngọc mang lại có thần kỹ mạnh mẽ hơn Nhân ấn do dùng máu của Yêu thú nhiều. Nhưng một con vật có thể lấy máu nhiều lần tạo ra Nhân ấn... Tùy theo mức độ chịu đựng của nó, có thể tạo ra bốn năm người, thậm chí nhiều hơn. Nhưng Yêu ngọc chỉ đủ tạo một người. Cái nào cũng có mặt lợi.