Hunter Chi Dị Sắc Song Đồng

Chương 54: Yêu, lâu rồi không gặp



Giải quyết xong vấn đề xiềng xích thủ, cả đám quay lại chỗ cũ. Khi Killua nhìn thấy đại tẩu nhà mình dùng mặt thật xuất hiện bên cạnh con nhện, hắn hỏng mất.

...Lại không nghĩ tới, bi kịch còn ở phía sau.

"Yêu." Shina chớp chớp mắt, vô tội không thôi: "Lâu rồi không gặp."

Đại tẩu đại nhân chỉ nói một câu, sau đó phong thuỷ chuyển hoán.

Một giây trước, Feitan định rút dao sẻ thịt hắn.

Một giây sau, hắn đã lao đến, kinh hỉ nói: "Orihime!!"

Mặc dù không biết vì sao hắn gọi đại tẩu đại nhân là Orihime, nhưng mà! Nhìn đi! Tại sao hắn lại có thái độ như thế!!

Một giây trước Shalnark vừa định điều khiển Gon dùng dao đâm hắn.

Một giây sau!! Hắn đã ném điện thoại ra sau đầu, thuần khiết cười!!

Một giây trước Nobunaga đang lau kiếm, một giây sau đã cất kiếm đi, tiến lên chào!!

Một giây trước Franklin đang ngồi ngủ, một giây sau đã dắt Shizuku tiến lên!!

Một giây trước Machi còn đang bóp cổ hắn và Gon.

Một giây sau nàng ta đã thả lỏng tay!!

Chờ chút!! Đây là thế nào!!

"Orihime!" Feitan tiến lên nhìn nàng, con mắt vàng bén nhọn ánh lên vẻ vui mừng.

"Cuối cùng cũng biết đường trở về!"

"Hi hi~" Nàng le lưỡi: "Có chút chuyện..."

"Orihime vẫn để ý chuyện khi đó sao..." Shalnark uỷ khuất.

Shina ngẩn người, tươi cười đạm đi nhưng lại rất chân thật:

"Không, ta đã sớm không oán hận. Chỉ là không biết nên đối diện với các ngươi như thế nào."

"Lữ đoàn mãi mãi là nhà ngươi."

Nàng giật mình: "Cám ơn ngươi, Nobunaga."

"Chào mừng trở về, Orihime." Machi gợi lên khoé miệng.

"Hay là chúng ta đi ăn đại tiệc đi?!" Nàng híp mắt lại.

"Được. Sẵn đang đông đủ..." Chợt, Nobunaga ngừng lại.

Biết hắn cố kị điều gì, Shina hơi lắc đầu. Nàng vỗ vai hắn, cười cợt: "Yên tâm. Hắn sẽ trở lại. Ta sẽ đem hắn trở lại."

Nobunaga chần chờ:

"Được, được không?"

"Không vấn đề yêu~"

"Orihime." Franklin dắt Shizuku đến: "Đây là số 8, Shizuku."

"Chào ngươi, Shizuku. Ta là Uchiha Orihime."

"Chào ngươi, Orihime. Shizuku thích bảo thạch."

"Bảo thạch?" Nàng ngẩn người, sau đó vươn tay mò trong quần áo. Mò mãi, mò mãi, cuối cùng móc ra một viên bảo thạch màu tím: "Cho ngươi."

Hai mắt Shizuku sáng lên: "Thật đẹp!"

Nàng cười cười xoa đầu Shizuku, nói: "Ngươi thích là tốt rồi."

"Còn nữa..." Shina nghiêng đầu nhìn Killua và Gon trong tay Machi, bất đắc dĩ: "Hai người các ngươi, tại sao lại trở lại đây?"

Killua nhặt cằm dưới đất lên, quay đầu đi.

Gon mở to mắt nhìn, vài giây sau mới sửng sốt: "Tỷ tỷ, ngươi—-"

Người này là người của Lữ Đoàn sao? Sao lại nói như vậy?

Killua biết Gon không biết 'Orihime', vì thế kéo tay hắn lắc đầu.

"Thôi." Nàng che miệng ngáp một cái: "Hiện tại mọi người đang ở đâu? Chúng ta trở về nghỉ ngơi đi. Còn hai đứa kia niệm tình ta thả ra được không?"

Machi chần chờ một chút, buông tay.

Mà Kuroro, hắn nhẹ nhàng cười.

Hai chữ 'chúng ta' kia, ta...thật thích.

Cũng rất...hoài niệm.
.
.

Killua lén lút gọi điện thoại về nhà.

"Đại ca, đại tẩu đi tường."

Illumi: "..."