Hướng Dẫn Chăm Sóc Tiểu Zombie

Chương 34: Thú



Tạ Linh Dụ quay lưng với Sở Hiêu Trần, nhưng người đàn ông trước mặt anh vừa hay đối diện với hắn.

Đó là một vong linh, nhờ vào khế ước, Sở Hiêu Trần mới nhìn thấy được hành động của Tạ Linh Dụ.

Nếu không chủ nhân của hắn trước mặt hắn sờ một nam nhân khác hắn lại hồn nhiên không biết gì cả.

Sở Hiêu Trần nhanh chóng đến bên cạnh bàn, duỗi tay ra ôm Tạ Linh Dụ nho nhỏ vào trong khủy tay, sau đó cầm lấy bát trà trên bàn hất lên người vong linh kia.

Nước xuyên qua thân thể vong linh rơi xuống mặt đất.

Sở Hiêu Trần sớm đã biết được việc này, những người đã chết vô thanh vô tức không thể quấy nhiễu đến dương gian.

Vong linh kia bị hất nước thì sửng sốt vài giây tượng trưng, sau đó thân thể từ từ trong suốt, cho đến khi hoàn toàn biến mất.

Tạ Linh Dụ trong lúc vong linh trở nên trong suốt muốn dùng linh lực giữ anh ta lại, linh hồn trong suốt là dấu hiệu của hồn phi phách tán, anh không cảm ứng được gì cả.

Vong linh của anh biến mất.

Tạ Linh Dụ vừa tìm thấy dấu vết của "anh ấy" đã bị Sở Hiêu Trần không biết từ đâu xông ra làm biến mất.

Anh đến chạm còn chưa chạm vào vong linh của anh, đã bị Sở Hiêu Trần phá hoại hoàn toàn.

"Sở Hiêu Trần!" Tạ Linh Dụ tức giận gào lên, dùng nắm đấm bé nhỏ của mình hung hăng đánh một cái lên bả vai Sở Hiêu Trần.

Thể lực của Tạ Linh Dụ khi trưởng thành đã rất kém, đừng nói đến hiện tại anh vẫn đang là một cậu bé mềm yếu, lực đánh kia rơi xuống người Sở Hiêu Trần giống như bị cầu lông rơi nhẹ một cái.

Bả vai Sở Hiêu Trần cứng cáp, nắm tay nhỏ của Tạ Linh Dụ đánh lên có hơi đau.

"Ngươi làm vong linh của ta biến mất rồi kìa!" Nhưng mà Tạ Linh Dụ vẫn tức, đánh Sở Hiêu Trần xong nghĩ nửa ngày lại mắng thêm một câu.

Sở Hiêu Trần dùng tay khác bắt lấy nắm tay nhỏ của Tạ Linh Dụ, bao trong lòng bàn tay.

Tạ Linh Dụ mở to mắt trừng hắn, hắn tủi thân nói: "Chủ nhân sao lại không quan tâm tới tôi? Tôi bị thương rồi, trên người đau quá..."

Chỉ quan tâm đến tên vong linh không biết từ đâu tới kia, có vong linh nào có thể tốt hơn hắn! Chuyện vong linh làm được hắn có thể làm được! Vong linh không làm được hắn cũng có thể làm được!

Lúc này Tạ Linh Dụ và Sở Hiêu Trần đang dính chặt vào nhau, khế ước phản ứng vô cùng mãnh liệt.

Hệ thống nói đúng, bởi vì Sở Hiêu Trần uống máu của anh quá nhiều, liên hệ giữa bọn họ càng chặt chẽ hơn so với trước kia.

Anh có thể cảm nhận rõ ràng được nhịp tim dao dộng của Sở Hiêu Trần, đau đớn trên thân thể cùng với tinh thần rất không vui.

Trên người Sở Hiêu Trần từ trên xuống dưới rải rác tới cả bàn tay đều chằng chịt vết thương hình lá liễu, giống như bị lưỡi đao vô tình cắt qua, ngay cả trên mặt cũng có vài đường đan xen.

Mấy vết thương đó là do Sở Hiêu Trần đi qua thị trấn bên cạnh tiến vào sương mù mà có, bên ngoài thị trấn có một kết giới vô hình, dường như được bày bố hàng ngàn hàng vạn thanh đao, chỉ đợi giết chết những người qua đường vô tình hay cố ý xâm nhập.

Vết thương của Trần Đinh hẳn cũng là do đi qua đấy mà bị.

Sở Hiêu Trần có được năng lực chữa lành cường đại như thế mà vẫn không nhanh bằng tốc độ lưỡi đao, hắn không giống những con zombie khác không có đau đớn, chỉ là hắn không quan tâm, thứ hắn để ý từ đầu đến cuối chỉ có Tạ Linh Dụ.

"Ai là chủ nhân của ngươi? Ngươi đau hay không đau liên quan gì tới ta?" Tạ Linh Dụ tỏ vẻ "Ngươi là ai?", vẻ mặt tức giận.

Bộ dáng không hề quan tâm đến vết thương trên người hắn này của Tạ Linh Dụ khiến Sở Hiêu Trần có hơi buồn trong lòng.

Nhưng mà hai giây sau Sở Hiêu Trần lại một lần nữa lên tinh thần, hơn nữa đại khái vì biến thành một cậu nhóc, không chỉ giọng nói của Tạ Linh Dụ trở nên mềm mềm dính dính mà ngay cả hành động lẫn tính cách đều trở nên trẻ con.

Sở Hiêu Trần không thể lại lấy giọng nói như vậy làm nũng với Tạ Linh Dụ được, lúc này Tạ Linh Dụ rất gầy, không mập mạp, sờ toàn thấy thịt như những đứa trẻ khác, hắn có cảm giác mình dường như cách một tầng da thịt sờ đến xương Tạ Linh Dụ.

Đây là ảo cảnh sao? Giống với lần hắn biến thành đứa trẻ trước kia.... Đây là Tạ Linh Dụ khi còn nhỏ sao? Sở Hiêu Trần đau lòng khó đến không thể đau thêm nữa, nhưng hắn không thể hiện ra ngoài.

Hắn nhắm mắt lại vài giây, kịp giấu đi đôi mắt ánh sắc vàng của hắn.

Chủ nhân của hắn, đáng lẽ phải lớn lên trong nâng niu chiều chuộng, nhưng ảo cảnh này nói cho hắn biết sự thật hoàn toàn không phải như vậy, hắn cố gắng kiềm chế dục vọng khát máu lại.

"Em là chủ nhân của tôi, em không thể không nhận tôi, em có biết không? Những đứa trẻ bị vứt bỏ đều rất đáng thương." Sở Hiêu Trần mở mắt ra, không có khép nép tủi thân như lúc nãy, mà trở lại trạng thái người trưởng thành, học cách nói chuyện với trẻ nhỏ.

"Buông ta ra! Ngươi là người xấu!" Tay Tạ Linh Dụ đặt trên trán Sở Hiêu Trần, hai cánh tay nhỏ trắng như gạo nếp cố gắng duỗi thẳng, mới đẩy đầu của Sở Hiêu Trần cách xa anh một chút.

"Chủ nhân, nơi này không có đường cũng không có xe để ngồi, đi đường sẽ rất mệt, tôi cứ ôm em như vậy được không? Chỉ ôm thôi."

"Không được, ta tự đi." Tạ Linh Dụ thật sự rất tức giận, Sở Hiêu Trần luôn nói rất dễ nghe, nói mình là chủ nhân, nhưng mà mệnh lệnh của chủ nhân hắn cái nghe cái không.

Hắn thích thì làm, không thích thì không làm, đây còn là một nô lệ đủ tư cách sao?

Tạ Linh Dụ mặt lạnh như băng, sau khi Sở Hiêu Trần nghe xong, nhìn khuôn mặt nhỏ gầy Tạ Linh Dụ cùng đầu tóc rối loạn của anh, buông bàn tay đang nắm tay anh ra, chỉnh lại mái tóc che khuất cả mắt cho anh, sau đó đặt anh xuống bàn.

Lần này nghe lời nhanh vậy? Tạ Linh Dụ hơi kinh ngạc, sau đó nhanh nhẹn xoay người dẫm lên băng ghế, lại từ trên băng ghế xoay người xuống đất.

Thân thể của trẻ con quả thật không tiện, Tạ Linh Dụ nghĩ, mặt đỏ lên, hơi xấu hổ.

Thế nhưng anh không muốn xuất hiện chật vật trước mặt Sở Hiêu Trần anh không muốn đối mặt nhất, sự xuất hiện của "anh ấy" khiến Tạ Linh Dụ vô cùng vui mừng, thậm chí quên mất mấy tháng ở trong thôn này là khoảng thời gian anh khổ sở và khó khăn nhất, khoảng thời gian anh không muốn nhớ lại nhất.

Tạ Linh Dụ sải bước muốn cách xa Sở Hiêu Trần ra, anh muốn đi tìm "anh ấy".

Tuy rằng nơi này chỉ là "ảo cảnh", nhưng Tạ Linh Dụ cảm thấy có lẽ sẽ tìm được ít manh mối về "anh ấy".

Tạ Linh Dụ vẫn luôn cảm thấy "anh ấy" chưa chết.

Tạ Linh Dụ tùy tiện chọn một hướng mà đi, chuẩn bị đi tìm biên giới của ảo cảnh.

Ảo cảnh này thật như thế, nơi bao trùm nhất định sẽ không lớn, dù cho người bố trí ảo cảnh có năng lực lẫn thiên phú đi nữa.

Tìm thấy biên giới của ảo cảnh liền có thể thỏa thích xem toàn bộ ảo cảnh, như vậy không chỉ tiện tìm kiếm manh mối vong linh nhà anh, còn có thể bảo đảm an toàn cho bản thân.

Tạ Linh Dụ đi không nhanh, Sở Hiêu Trần cách anh nửa thước, không gần không xa đi theo anh, không sót một bước.

(*thước: bằng 1/3 của một mét, tức là 33 cm, nửa thước tầm khoảng 16 cm, chắc bằng 1 bước chân.)

"Ngươi đừng đi theo ta." Tạ Linh Dụ hiển nhiên cũng chú ý tới chuyện này, quyết định mở miệng ngăn.

Sở Hiêu Trần cứ đi theo anh như vậy, nếu anh lại tìm được vong linh của anh, bị Sở Hiêu Trần phá hỏng lần nữa thì sao.

"Chủ nhân, tôi đảm bảo, tôi chỉ đi theo thôi, tôi.. sẽ không làm những chuyện mà em không muốn tôi làm." Sở Hiêu Trần mơ hồ cảm nhận được suy nghĩ của Tạ Linh Dụ, cố nén chua xót trong lòng cùng xúc động muốn ôm Tạ Linh Dụ vào trong ngực lại, quyết định đồng ý.

Tạ Linh Dụ không để ý tới hắn, hắn trầm mặc đi theo phía sau, Tạ Linh Dụ ngăn hắn lại vài lần, Sở Hiêu Trần vẫn bướng bỉnh đi theo anh, Tạ Linh Dụ liền dứt khoát mặc kệ hắn.

Sở Hiêu Trần nhìn thân hình bé nhỏ của Tạ Linh Dụ, nước chua trong lòng như bị đun sôi lên, bọt nước ùng ục ùng ục nổi lên, sau đó bọt nước nổ tung, vị chua lan ra khắp cơ thể.

Tạ Linh Dụ cũng không biết mình đi đâu, anh chỉ kiên định đi về một hướng, đám đông dày đặc bỗng xuất hiện trước mặt anh, đứng đầu là vị tiên nhân kia.

"Yêu nghiệt, nó quả nhiên là yêu nghiệt!" Pháp sư vong linh nhìn Sở Hiêu Trần đằng sau Tạ Linh Dụ, hét lớn với người dân phía sau.

Đám người dân kia ánh mắt chán ghét, mỗi người đều cầm theo vũ khí như cái cào, cái xẻng, gậy gỗ linh tinh, giống như chỉ cần vị tiên nhân kia ra lệnh một tiếng, bọn họ liền bao vây đánh chết tươi cái tên mang đến tai họa cho thôn này.

"Mọi người nhìn xem! Nó chính là đồ sao chổi chuyên hấp dẫn ác ma! Thứ đằng sau nó là xác chết ngàn năm từ lòng đất bị nó hấp dẫn chui ra, thích nhất là ăn thịt người! Trước kia cũng từng có thôn xuất hiện xác chết ngàn năm, ta tới muộn, thôn làng kia chìm trong máu thịt, không một ngọn cỏ." Tiên nhân ăn không nói có như thật, phong cách có hơi khoa trương.

Người dân sợ hãi ào ào kêu "tiên nhân cứu mạng" cầu xin pháp sư vong linh kia diệt trừ yêu nghiệt này giúp bọn họ, pháp sư vong linh kia nhận đủ lời ca ngợi của mọi người cảm thấy mỹ mãn rồi mới hứa hẹn chắc chắn sẽ bảo vệ bọn họ, những người đó mới yên tĩnh lại.

Ngay khi pháp sư vong linh kia thốt ra câu đầu tiên, Sở Hiêu Trần đã có chút không kiềm chế được, chủ nhân của hắn sao có thể là yêu nghiệt, nói chủ nhân của hắn là đồ sao chổi càng không thể tha thứ.

Nhưng vẻ mặt của Tạ Linh Dụ lại bình tĩnh, không có tức giận, những lời như vậy anh nghe không biết bao nhiêu lần. Những người trước mặt này đều chỉ là mấy tên lâu la không đáng để ý mà thôi, anh không để bụng. Huống hồ nơi này chỉ là ảo cảnh, người dân chân chính cũng pháp sư vong linh đều đã chết hết rồi, trong ảo cảnh này giết chết bọn họ cũng vô dụng.

Anh lặp lại những lời này trong đầu, chỉ là những lời của pháp sư vong linh kia làm gợn sóng trong lòng anh càng lúc càng lớn, khó giữ được bình tĩnh.

Vẫn là giết đi.... Dù ở trong ảo cảnh những người này cũng không đáng được tha thứ...

Đầu ngón tay Tạ Linh Dụ lặng yên ngưng kết ra vô số sợi tơ, chỉ đợi thời cơ liền siết chặt, cắt đứt cổ của bọn họ.

Lúc tên pháp sư vong linh pháp sư kia vừa tụ linh lực vừa mắng anh là sao chổi lần thứ ba, anh cảm thấy thời cơ đến rồi.

Linh tuyến cuốn lấy cổ những người đó, khi Tạ Linh Dụ chuẩn bị siết chặt sợi tơ, dùng sức kéo thì Sở Hiêu Trần đột nhiên dùng hai tay ôm anh lên, đặt anh lên trên tảng đá trơn nhẵn bên cạnh.

Tạ Linh Dụ nhìn đôi mắt hoàn toàn chuyển sang màu vàng của Sở Hiêu Trần, không khỏi nhướng mày.

"Chủ nhân, có thể để tôi lên không?" Hắn cung kính hỏi Tạ Linh Dụ, trong mắt chỉ Tạ Linh Dụ.

"Hừ." Tạ Linh Dụ khó hiểu hừ một tiếng, Sở Hiêu Trần cười nói: "Vậy chủ nhân đứng ở nơi này đừng động đậy được không? Nếu không máu bắn đến rất dơ."

Ngay sau đó, hắn như ma quỷ xuất hiện bên cạnh pháp sư vong linh, vặn gãy một nửa cổ của gã, với tu vi của pháp sư vong linh, vừa hay có thể duy trì trạng thái nửa chết nửa sống.

Âm thanh thảm thiết nối nhau vang lên, Sở Hiêu Trần không giết chết bất cứ ai, lại khiến bọn họ đau không bằng chết.

Tạ Linh Dụ toàn bộ hành trình cứ nhìn chằm chằm Sở Hiêu Trần hiển nhiên rất không thích, sở dĩ anh không từ chối là vì đây là lần đâu tiên Sở Hiêu Trần mất khống chế trước mặt anh.

Trước mặt anh, Sở Hiêu Trần vẫn luôn khống chế mình ở một mức độ nhất định, nhưng vừa nãy anh không cảm nhận được "độ*" của Sở Hiêu Trần.

Nếu anh từ chối có lẽ Sở Hiêu Trần cũng không nghe lời anh, bởi vì con người mất đi "độ" sẽ chỉ tuân theo suy nghĩ của quỷ dữ sâu trong lòng mình, nói không chừng sẽ đối với anh như trước.

Ở thế giới của anh, ngay cả người thuần thú giỏi nhất cũng không thể thuần phục được dã thú đã đánh mất trái tim.

Tạ Linh Dụ không có tự tin có thể thuần phục Sở Hiêu Trần như vậy.

"Khụ!" Mãi đến khi "độ" của Sở Hiêu Trần đã dần trở lại, Tạ Linh Dụ mới ho một tiếng, anh thả ra một sợi linh tuyến kéo Sở Hiêu Trần về.

Màu trong mắt Sở Hiêu Trần đã nhạt hơn, cả người đầy máu ngoan ngoãn đứng cạnh Tạ Linh Dụ.

Tạ Linh Dụ dùng linh tuyến giữ chặt linh hồn của những người kia, mặt không cảm xúc nói: "Kỳ thật tên pháp sư vong linh vô dụng kia nói không sai, những người chết trong thôn đó là ta giết."

(*độ: như giải thích ở trên thì người mất "độ" sẽ chỉ làm theo suy nghĩ của quỷ dữ sâu trong lòng mình, vậy nên mọi người có thể hiểu độ ở đây là bản thân, là tâm sơ, là trái tim, là suy nghĩ của chính mình.)