Sau khi pháp trận biến mất, không gian tối sầm lại.
Nhưng lần này Tạ Linh Dụ không hề hoảng sợ, vì Sở Hiêu Trần vẫn đang ôm anh trong ngực.
Sau khi biến đổi thành zombie, Tạ Linh Dụ cảm thấy mình dường như có thể nhìn rõ mọi thứ trong màn đêm.
Tuy rằng vẫn sợ nhưng biến đổi lớn này đã giảm bớt cảm giác sợ hãi với bóng tối của Tạ Linh Dụ.
Tạ Linh Dụ dựa vào vai Sở Hiêu Trần, nhìn vết cắn thảm không nỡ nhìn do anh làm đang từ từ khép lại.
Thì ra sẽ thỏa mãn như vậy.... Lúc nãy đói đến sắp điên nhưng không muốn uống máu, uống rồi lại cảm thấy hưởng thụ vô cùng...
Không thể khống chế dục vọng sau khi biến thành zombie thật sự rất đáng sợ, vừa nãy anh gần như muốn uống hết máu của Sở Hiêu Trần, thay thế hắn trở thành vua zombie, Tạ Linh Dụ nghĩ.
Sở Hiêu Trần cũng thật ngốc, anh cắn hắn như vậy mà hắn không cảm nhận được nguy hiểm.
Tạ Linh Dụ đặt tay lên vai Sở Hiêu Trần, ngón tay lúc có lúc không vẽ vòng tròn trên vai hắn, ăn cơm no đủ xong thì lười biếng không muốn động.
Sở Hiêu Trần cứ ôm anh như vậy, dịu dàng nói chuyện với anh.
Nồng độ virus trong không khí càng lúc càng ít, Tạ Linh Dụ cảm thấy ổn rồi liền nhảy xuống khỏi ngực Sở Hiêu Trần, giống mèo nhỏ uyển chuyển.
Tốc độ lây lan của virus trong cơ thể anh rất chậm, ngoại trừ màu da hơi biến đổi, những cái khác đều không có chuyện gì.
Sau khi uống máu của Sở Hiêu Trần, đặc điểm bé nhỏ thuộc về zombie trên người anh cũng biến mất, giống như trở lại làm người.
Tuy nhiên trong lòng Tạ Linh Dụ hiểu rõ, anh không phải con người. Anh không muốn ăn đồ ăn của con người nữa, anh thậm chí còn hơi có cảm giác thần phục Sở Hiêu Trần.
Địa vị đảo lộn... là như vậy sao? Đây là chuyện người sau màn muốn nhìn? Tạ Linh Dụ khó hiểu.
Anh bế hoa hướng dương nhỏ lên, nó hình như lại héo hơn rồi.
Sao lại thế? Không phải vừa nãy còn rất hoạt bát sao?
Đống bột lạnh trên đất xung quanh hoa hướng dương nhỏ đã tan chảy như tuyết rồi, hẳn là không bị ảnh hưởng bởi hoa mê chướng.
Tạ Linh Dụ chạm tay vào lá hoa hướng dương nhỏ, lá của nó hình như đang giữ gì đó muốn đưa cho anh.
Là mấy cánh hoa màu vàng, không biết hoa hướng dương nhỏ lấy chúng xuống như nào.
Hoa hướng dương nhỏ chỉ chỉ trỏ trỏ như là muốn nói gì đó, Tạ Linh Dụ nghiêm túc lắng nghe mới hiểu được ý của nó.
Tạ Linh Dụ đặt cánh hoa vào lòng bàn tay rồi lấy một cánh cho vào miệng, vốn nghĩ nó sẽ có vị chát của cỏ, không ngờ cánh hoa này vừa cho vào miệng liền tan, thanh thanh mát mát, khiến linh hồn Tạ Linh Dụ rõ ràng hơn nhiều.
Anh lần lướt nếm những cánh hoa còn lại, thả hoa hướng dương nhỏ đạt được mục đích vào trong ngực Sở Hiêu Trần.
Sở Hiêu Trần bắt lấy tay anh, tiến lên hôn lên môi anh một cái, vừa chạm vào liền tách ra.
Tạ Linh Dụ hơi sửng sốt, sau đó nhón chân hôn lại lên mặt Sở Hiêu Trần, cũng mặc kệ Sở Hiêu Trần có phản ứng gì kéo hắn đi lên trước.
Trên TV đều diễn như vậy mà.... Anh làm vậy chắc không sai đâu... Tạ Linh Dụ hơi thấp thỏm.
Sở Hiêu Trần đi sau Tạ Linh Dụ một bước, chăm chú nhìn người trước mặt, ý cười đong đầy.
Hoa hướng dương nhỏ muốn đánh tên đàn ông mặt dày này, nhưng nó rất mệt, chỉ vẫy vẫy lá cây mấy cái rồi lại rủ xuống.
Một đường đi thẳng tới cửa khẩn cấp, Tạ Linh Dụ mới gọi hệ thống để nó đi đo nồng độ virus trong không khí.
233 rất nhanh đã đo được nồng độ virus zombie hiện tại gần như là 0, không lây nhiễm được, Tạ Linh mới mở cửa ra ngoài.
"Sao virus lại biến mất nhanh như vậy?" Hệ thống sau khi kiểm tra xong kinh ngạc hỏi.
"Sao lại không thể nhanh như thế?" Giọng điệu Tạ Linh Dụ lơ là như thường.
"A... Tôi cũng không biết, chỉ là trực giác thôi! Tôi cảm thấy không nên..." Hệ thống nói năng lộn xộn, "Nơi này không phải là giả chứ?"
"Ừ." Tạ Linh Dụ lười biếng đáp.
Hệ thống điên mất: "Ừ" là có ý gì hả? Có thể đừng có lệ như vậy không? Nhưng mà dù sao nó cũng không dám tức giận.
Đi lên trên Tạ Linh Dụ phát hiện ra cửa cầu thang bị chặn bởi bức tường vỡ vụn.
Sở Hiêu Trần muốn đẩy đá vụn ra giúp anh, Tạ Linh Dụ ôm lại hoa hướng dương nhỏ, đồng thời nắm lấy tay Sở Hiêu Trần.
"Khi em đến nơi này người kia cho em xem hình ảnh chúng ta ở trong đống đổ nát của bệnh viện." Tạ Linh Dụ tùy ý nói.
"Là gì vậy?" Sở Hiêu Trần ôm lấy mặt Tạ Linh Dụ.
"Là hình ảnh anh làm chuyện xấu." Tạ Linh Dụ hờ hững chớp mắt, "Từ những hình ảnh đó thì anh vốn có thể cứu em nhưng anh cố ý không cứu, để em bị thương."
Tạ Linh Dụ không hề có ý trách cứ, gần như là kể chuyện, giọng nói còn mềm mại như đang nũng nịu.
"Chủ nhân tin sao?" Ánh mắt Sở Hiêu Trần vô cùng dịu dàng.
"Người nọ giống anh như đúc, ngay cả Trần Đinh cũng nhận lầm."
Tạ Linh Dụ nhìn đôi mắt tối dần của Sở Hiêu Trần, sờ lên mí mắt hắn, nói tiếp: "Nhưng em là một chủ nhân đủ tư cách, em vĩnh viễn sẽ không nhận lầm anh đâu."
Tạ Linh Dụ không hề muốn khoe, anh thật sự là một chủ nhân đủ tư cách, ngoại trừ đôi khi nuông chiều thú cưng quá mức. Việc nhận lầm thú cưng sẽ không xuất hiện trên người anh đâu.
Tuy rằng "thú cưng" này không phải thú cưng đủ tư cách, khi đó anh cũng đã đơn phương cắt đứt mối quan hệ chủ tớ của bọn họ rồi.
Mắt của Sở Hiêu Trần càng ngày càng tối, gần như biến thành màu đen, khuôn mặt vô hại của hắn càng đáng sợ hơn trong hoàn cảnh này.
Ngay cả hoa hướng dương nhỏ cũng sợ đến mức dùng lá cây ôm đầu lại.
"Tại sao?" Tạ Linh Dụ không hiểu, không phải vừa hôn trong ảo cảnh sao....
"Tôi muốn." Sở Hiêu Trần thẳng thắn nói ra khát vọng của hắn, giống như đây chỉ là suy nghĩ đột nhiên có thôi, "Chủ nhân, hôn không cần lý do đâu."
Tạ Linh Dụ cảm thấy Sở Hiêu Trần nói đúng, không phải chuyện gì cũng cần lý do, có đôi khi muốn một thứ liền có gắng có được nó, chẳng lẽ nhất định phải suy nghĩ vì sao mình muốn ư? Là anh suy nghĩ nhiều rồi.
Cánh môi Tạ Linh Dụ bị Sở Hiêu Trần xoa đến mức đỏ lên, mê người vô cùng, chỉ Sở Hiêu Trần có thể thấy cảnh đẹp này.
Hắn cúi đầu hôn lên môi Tạ Linh Dụ.
Hệ thống thức thời đã sớm chạy từ lâu.
Trong bóng tối, những ngón tay Tạ Linh Dụ căng thẳng ôm chặt chậu hoa.
Khi phá vỡ kết giới trước cửa, tay Tạ Linh Dụ hơi run dẫn đến dùng quá nhiều linh lực, khiến phế tích bị oanh tạc mở ra.
Phế tích này chính đống đổ nát của bệnh viện sau khi sập, bên cạnh đống đổ nát còn có mô hình kiến trúc nhỏ xinh tinh tế, không khác gì thị trấn này.
Hoa hướng dượng nhỏ chạm lá cây lên mô hình, mô hình kia lập tức biến thành bột phấn, dọa hoa hướng dương nhỏ sợ run lên.
Tạ Linh Dụ liếc đống bột phấn kia, mô hình này là thị trấn họ vừa mới đi vào, thị trấn thật vẫn giống như lần đầu tiên đến, hoang vắng lạnh lẽo, bệnh viễn cũng không thần kỳ được xây lại.
"Trò bịp bợm của người này rất lợi hại, 233."
Hệ thống đột nhiên bị gọi tên, trong lòng không biết vì sao lại báo riêng chuyện này cho hệ thống nhỏ là nó, chỉ có thể trả lời theo: "Đúng vậy... Trên thế giới này không có người có khả năng làm được..."
Tạ Linh Dụ cong môi, không để ý tới hệ thống.
Hệ thống không hiểu sao tự động trở về hình dạng người ẩn hình.
Thời gian Tạ Linh Dụ ở trong mô hình có vẻ như rất dài, nhưng trong thực tế thì chưa được bao lâu.
"Em muốn đi ngủ." Hao tổn lượng lớn linh lực, lại biến đổi thành zombie khiến cơ thể Tạ Linh Dụ rất mệt mỏi.
"Được, tôi ôm em, em cứ yên tâm ngủ, tỉnh dậy là sẽ về đến nhà." Sở Hiêu Trần dỗ Tạ Linh Dụ.
Hắn cõng Tạ Linh Dụ, anh nhanh chóng ngủ thiếp đi trên lưng hắn, hô hấp đều đặn phả vào cổ hắn, khiến hắn vui vẻ vô cùng.
Sao lại ngoan như vậy chứ? Thế mà thật sự tha thứ cho hắn, còn cam tâm tình nguyện chấp nhận chuyện yêu đương này.
Đến hôn cũng vậy, ngây ngốc không biết phản kháng, mặc hắn muốn làm gì thì làm... Rõ ràng đã không chịu nổi rồi, còn ngây thơ nhìn hắn như đang hỏi: Sao không tiếp tục?
Sở Hiêu Trần cảm thấy bản thân không thể nghĩ nữa, nghĩ nữa sẽ không nhịn nổi...
Thật muốn... thật muốn... hoàn toàn ăn sạch chủ nhân nhỏ của hắn....
Tạ Linh Dụ không nói về đâu ngủ, Sở Hiêu Trần tự giác mang anh về trong lâu đài ở căn cứ zombie.
Cửa phòng ngủ bị phá đã được sửa, Sở Hiêu Trần im lặng chờ đợi hoàng hậu của hắn tỉnh lại.
Trần Đinh đến đã phá hỏng giây phút im lặng này, ánh mắt Sở Hiêu Trần một phút cũng không rời khỏi người Tạ Linh Dụ, vì thế để Trần Đinh đứng ngoài cửa nói chuyện, dù sao hắn cũng nghe thấy.
Trong căn cứ zombie, Trần Đinh có thể không kiêng nể chuyện gì mà dưỡng thương, đương nhiên khôi phục rất nhanh, sau khi bẩm báo chuyện xảy ra ở bệnh viện xong, Sở Hiêu Trần bảo hắn mang bông hoa chướng mắt kia đi, khi nào hắn tốt lên thì nhanh chóng trở về căn cứ của Tạ Linh Dụ, đừng để người khác phát hiện chuyện gì.
Trần Đinh nhướng mi, chuẩn bị đóng cửa.
Chợt có gió thổi qua, thổi bay tấm màn mỏng, trên chiếc giường hoa lệ rộng lớn có hai bóng người thoát ẩn thoắt hiện.
Vua zombie ngạo mạn tà mị đang vỗ về sau lưng của pháp sư nhỏ trắng trẻo như ngọc, dấu hôn đỏ bừng từ cổ rải rác đến nơi không biết sâu trong áo, khung cảnh này nhanh chóng bị một bóng lưng che chắn kỹ càng, không thể nhìn trộm dù chỉ một chút.
Trần Đinh chỉ có thể thấy tư thế kề sát cổ của hai người.
Lần đầu tiên hắn hận thị lực mình quá tốt, đóng mạnh của vào rồi tháo chạy.
Chạy ra khỏi lâu đài mới thở phào một hơi.
Sao lại như thế? Sao đột nhiên lại tốt rồi, hai ngày đã hòa hợp, thật sự không hiểu được tình thú của tình nhân mấy người! Hắn cảm thán.
Trần Đinh ôm hoa hướng dương nhỏ đang dùng sức quật lá cây vào người hắn, trách hắn kéo trọc nó, Trần Đinh lại cảm thấy hoa hướng dương nhỏ này chỗ nào cũng đáng yêu.
Hắn mạnh mẽ hít một hơi ở nhụy hoa hướng dương, tuyên thệ: "Về sau màu sắc tôi thích nhất là màu vàng, hoa thích nhất là hoa hướng dương, đồ ăn thích nhất là hạt hướng dương."
Dứt lời hắn vui sướng ôm hoa hướng dương về trấn nhỏ.
Lúc này 233 đang nhìn kết quả kiểm tra đo lường của hệ thống, khuôn mặt nhỏ sầu não, tiêu cực vô cùng.
Sợi dây đại biểu cho mối liên hệ khế ước giữa Tạ Linh Dụ và Sở Hiêu Trần càng ngày càng dày, càng ngày càng bền chặt, gần như sắp biến thành hoàn toàn không thể cắt đứt liên hệ.
Đồng thời, đồ vật tra xét được từ trái tim Sở Hiêu Trần khiến hệ thống như ngừng thở.
Người sau màn cũng lặng lẽ tặng cho Sở Hiêu Trần một "lễ vật"....
Trần Đinh đang đi trong rừng rậm bỗng dưng cảm thấy buồn vô cùng, truyền đến từ bên trong lâu đài, chớp mắt một cái liền biến mất.
Chắc là ảo giác, hắn nhìn về hướng lâu đài gãi gãi đầu, rồi đi tiếp.