Hướng Dẫn Chăm Sóc Tiểu Zombie

Chương 45: Nhiệm vụ cấp A



"Ký chủ, tôi về rồi." 233 thiết lập liên hệ với Tạ Linh Dụ, dần dần biết được tình hình trước mặt, trông thấy Trần Đinh đang tắm mưa.

"Sao ngươi quay về được?" Tạ Linh Dụ hỏi.

"Tôi cảm thấy như có người đang gọi tôi, cho nên tôi nôn nóng vô cùng, sau đó thì phát hiện ra tung tích của ngài." Hệ thống thất thần nói.

"Ừ, tốt lắm." Tạ Linh Dụ vẫy tay với Trần Đinh.

Hắn từ trong mưa chạy vào trốn dưới ô.

"Lão đại à, sao lại thế?" Trần Đinh vẫn không hiểu sao Tạ Linh Dụ lại để hắn đi tắm mưa.

"Trông ngươi như vậy, rõ ràng..."

Gió mạnh thổi qua nước mưa trên ngươi Trần Đinh, hắn cảm thấy lạnh đến thấu xương, rùng mình một cái.

"...rất lạnh nhỉ." Tạ Linh Dụ sớm đoán được.

"Đúng vậy." Môi Trần Đinh run lên.

"Đúng rồi, zombie có thể cảm thấy lạnh, còn có thể cảm nhận được mùi vị của cánh hoa, có phải rất kỳ quái không?"

Trần Đình sửng sốt, bấy giờ mới nhận ra điểm không đúng trên người mình, trước đây đừng nói lạnh, lúc bị thương nặng khi ở trong bệnh viện hắn cũng không cảm thấy đau, mùi vị thì càng không cần nhắc đến, hắn chỉ thấy đói khát thôi.

Mọi biến đổi đều bắt nguồn từ việc hắn ngẫu nhiên ăn phải cánh của hoa hướng dương nhỏ.

"Nó, nó...." Trần Đinh run rẩy chỉ hoa nhỏ, một ý nghĩ không thể tưởng tượng xuất hiện trong đầu hắn.

"Có lẽ là vậy." Bản thân Tạ Linh Dụ cũng phát hiện rồi.

Trong lúc trò chuyện với hoa nhỏ biết được Trần Đình từng ăn cánh hoa nó, anh liền tặng riêng cho hắn một trải nghiệm đặc biệt, không ngờ lại có thu hoạch.

Mà bản thân anh dừng biến đổi thành zombie cũng là vì ăn cánh hoa của Nhung Nhung.

Tạ Linh Dụ giao ô che mưa cùng Nhung Nhung vào tay Trần Đinh, tay kết ấn thành trận pháp phía trên một bông hoa hướng dương, những cách hoa của nó bị gió thổi bay và bị hút vào trong trận pháp.



Những cánh hoa hội tụ lại tan vào trong nước mưa, tạo thành một giọt nước óng ánh sắc vàng.

Giọt nước lơ lửng trên tay Tạ Linh Dụ.

"233, có phải ta tìm được thuốc giải rồi không?"

Tạ Linh Dụ vừa hỏi hệ thống xong thì giọt nước vừa nãy vẫn còn trong tầm mắt Trần Đinh bỗng biến mất không một dấu vết.

Cùng lúc đó âm thanh đinh đinh vang lên trong đầu Tạ Linh Dụ.

【Đinh! Chúc mừng ký chủ hoàn thành nhiệm vụ cấp B: Tìm kiếm thuốc giải chữa khỏi virus zombie. Tiến độ nhiệm vụ: 100%. Nhận được 50000 điểm. Tổng số điểm hiện tại là: 75001】

【Đinh! Chúc mừng ký chủ hoàn thành nhiệm vụ cấp B: Thành lập căn cứ gồm 3000 người trở lên. Tiến độ nhiệm vụ: 100%. Nhận được 20000 điểm. Tổng số điểm hiện tại là: 95001】

【Đinh! Chúc mừng ký chủ hoàn thành nhiệm vụ cấp C: Tìm thấy căn cứ của Sở Hiêu Trần. Tiến độ nhiệm vụ: 100%. Nhận được 10000 điểm. Tổng số điểm hiện tại là: 105001】

【Đinh! Chúc mừng ký chủ đạt được 100000 điểm, mở khóa nhiệm vụ cấp A.】

Hệ thống một hơi không ngừng nghỉ đọc xong tất cả khen thưởng.

Căn cứ đạt được 3000 người là niềm vui ngoài ý muốn, điều Tạ Linh Dụ chú ý là nhiệm vụ cấp C kia.

"Cái nhiệm vụ cấp C đó sao bây giờ mới hiển thị là hoàn thành." Nếu không có hệ thống nhắc nhở, Tạ Linh Dụ suýt chút nữa đã quên mất sự tồn tại của nó.

"Thông thường những nhiệm vụ cấp thấp nhưng điểm thưởng cao đều cần thông qua xét duyệt mới tiến hành ban tặng điểm thưởng."

Tạ Linh Dụ nghĩ một chút rồi mở giao diện nhiệm vụ ra, trước kia khi chưa biết thân phận thật sự của Sở Hiêu Trần, anh đã chọn hai nhiệm vụ cấp C để làm, phía sau nhiệm vụ phát hiện căn cứ kia quả nhiên có hai chữ hoàn thành. Nhưng nhiệm vụ khám phá ký ức của Sở Hiêu Trần thì vẫn còn đang tiến hành.

Anh chưa khám phá hết ký ức của Sở Hiêu Trần, hắn có cho anh xem lúc trong ảo cảnh nhưng anh chưa xem hết.

Ba nhiệm vụ cấp A đã mở khóa chỉ có cái tiêu đề mơ hồ.

【Phạm tội hoang tưởng. Điểm: 200000】

【Linh hồn bị đánh rơi. Điểm: 250000】

【Hình phạt reset. Điểm: 300000】

Không có bất kỳ gợi ý gì cho nhiệm vụ cấp A, chỉ có điểm thưởng kếch xù.

Nhưng có dù có hoàn thành hết nhiệm vụ cấp A cũng mới chỉ đạt được hơn 80 vạn điểm.

Muốn đạt được 100 vạn điểm thì có thể làm từng chút các nhiệm vụ nhỏ tích góp lại, hoặc là hoàn thành nhiệm vụ cấp S.

"Hệ thống, nhiệm vụ cấp A làm như nào?" Tạ Linh Dụ quyết định hỏi hệ thống.

"Nhiệm vụ cấp A đều có liên quan đến nhân vật chính hoặc sai lầm không thể vãn hồi trong dòng chảy của thế giới." Hệ thống nói xong thì do dự bổ sung, "Có lẽ có nhiệm vụ liên quan đến ký chủ trước của tôi."

"Thế hả?"

"Tôi nghĩ là thế." Hệ thống nói xong thì im bặt, "Nhưng mà tôi không thể để lộ quá nhiều tin tức về nhiệm vụ, nếu không tôi sẽ bị tổng bộ trừng phạt, dù sao thì tôi cũng đã vi phạm một lần rồi."

Tạ Linh Dụ sờ sờ cằm, phạm tội hoang tưởng sao? Anh có một phỏng đoán mơ hồ trong đầu.

"Ngươi muốn quay về làm con người không?" Tạ Linh Dụ hỏi Trần Đinh.

"Muốn chứ, nhưng để sau này đi." Trần Đinh tự hỏi một lúc rồi đáp.

"Được."

Mưa to vẫn chưa ngừng cho nên Tạ Linh Dụ bố trí cho mỗi bông hoa hướng dương một vòng tròn bảo hộ nho nhỏ.

Anh quay về trấn nhỏ, Trần Đình đi theo sau anh.



Đi được nửa đường thì hệ thống như vô ý hỏi: "Tại sao lúc này Trần Đinh không muốn trở về làm người?"

"Theo ta đoán thì có khả năng hắn cảm thấy cơ thể của zombie mạnh mẽ hơn con người, trạng thái làm zombie sẽ khiến hắn cảm thấy an toàn."

"Có người muốn hại hắn sao?" Hệ thống lo lắng.

"Có lẽ vậy." Tạ Linh Dụ nhàn nhạt trả lời.

Hệ thống trò chuyện với Tạ Linh Dụ xong thì rơi vào trầm tư, như là đang suy nghĩ gì đó.

Xung quanh trấn nhỏ lúc này rất hỗn loạn, đám đông xếp thành một hàng dài, chắn cửa vào thị trấn đến con kiến cũng không qua được.

Căn cứ trong thị trấn đèn đuốc sáng trưng, có kha khá người dân sinh sống trong căn cứ cầm ô đứng ở cửa phòng hóng chuyện nhìn Trần Gia duy trì trật tự ở cổng vào.

Trong ánh mắt họ tràn ngập niềm vui.

Vui mừng vì đã tìm thấy căn cứ trước và trở thành một thành viên trong này.

Đây dường như là quyết định đúng đắn nhất mà bọn họ đều nhất trí.

"Lúc trước căn cứ Cảnh Lai đã xảy ra náo loạn khiến lòng người tan rã."

Việc mà Trần Đinh nói chính là chuyện Sở Hiêu Trần dẫn zombie đi công phá phòng ngự căn cứ, nhưng mà Tạ Linh Dụ không biết.

"Sau đó bên trong căn cứ Cảnh Lai liên tục có người biến mất không rõ nguyên do, cho nên có rất nhiều người trốn ra ngoài tới căn cứ của chúng ta."

Đây mới là nguyên nhân khiến cho nhân số trong căn cứ đột nhiên tăng mạnh, Trần Đinh nói tiếp: "Ngài yên tâm, tôi đã để bọn Trần Gia sàng lọc rồi, sẽ không cho người kỳ quái vào đâu."

Tạ Linh Dụ hiểu vì sao hoàn thành nhiệm vụ căn cứ rồi.

"Căn cứ của chúng ta có lẽ nên có một cái tên chính thức." Tạ Linh Dụ nhìn Trần Đinh, "Ngươi thấy nên đặt tên là gì?"

"Vinh Hoa?" Trần Đình nghĩ lúc lâu rồi cũng đưa ra một cái tên, nhưng mà nói xong liền xua tay, "Tôi nghĩ vớ vẩn thôi."

"Cũng có thể." Tạ Linh Dụ đưa ra quyết định.

Trần Đinh dẫn anh đi đường bí mật vào căn cứ, tránh đám đông tụ tập ngoài cổng.

Lúc đến ngã rẽ Tạ Linh Dụ bảo Trần Đinh: "Ta biết đường rồi, ngươi về trước đi."

Trần Đinh định đưa cả ô và Nhung Nhung cho anh nhưng anh chỉ nhận ô, để hắn chăm sóc hoa nhỏ một khoảng thời gian.

Một mình Tạ Linh Dụ cầm ô đi trong bụi cỏ cao đến đầu gối, đi vào con đường khác.

Phía cuối đường là suối nước nóng tự nhiên, nước mưa tí tách rơi xuống dưới tạo thành từng gợn sóng nhỏ.

Đứng cạnh đó là người đáng lẽ còn đang ngủ trong lâu đài.

Tạ Linh Dụ đi qua đó, không biết có phải vì trời mưa nên nhiệt độ xuống thấp không mà khuôn mặt Sở Hiêu Trần lạnh lẽo vô cùng.

Đôi mắt của hắn đã trở lại là màu đen mà anh thích, chỉ là lúc này hơi hơi có màu xanh đen như là đang rất mệt mỏi.

"Sao không ngủ thêm chút nữa?" Hai tay Tạ Linh Dụ cầm cán ô che cho Sở Hiêu Trần.

Hắn giang tay ôm lấy anh, nước mưa trên người thấm ướt áo Tạ Linh Dụ.

"Không có em tôi ngủ không ngon."

"Em ở đây này, em ngủ cùng anh được không?"

Sở Hiêu Trần gật gật đầu, ngoan ngoãn để Tạ Linh Dụ đùa nghịch.



Hành động đi tìm Tạ Linh Dụ trong đêm dường như đã tiêu hao hết tinh lực của hắn, sau khi xác nhận anh sẽ ở bên cạnh hắn thì cuối cùng cũng yên tâm, không thể chống lại linh lực của Tạ Linh Dụ nữa, tiếp tục rơi vào hôn mê.

Sở Hiêu Trần trước sau vẫn luôn nắm chặt tay Tạ Linh Dụ, hôn mê rồi cũng không thả ra.

"Cố chấp thật đấy." Hệ thống há miệng ngạc nhiên, người khác không biết nhưng nó biết rõ thuật khống hồn của Tạ Linh Dụ mạnh mẽ như thế nào.

Tạ Linh Dụ đã hạ lệnh ngủ say cho linh hồn Sở Hiêu Trần, thế mà hắn có thể kháng lệnh chạy tới bên anh.

Tạ Linh Dụ dùng một tay cởi cái áo đã bị ướt của mình ra vứt xuống đất.

Vết thương bị Sở Hiêu Trần cắn trên cổ bắt đầu chảy máu, Tạ Linh Dụ cắn chặt môi không phát ra tiếng động.

"Ký chủ, hệ thống kiểm tra thấy ngài cần nhanh chóng chữa trị." Hệ thống hiển nhiên cũng bị vết thương dữ tợn này doạ tới.

Vết thương này vậy mà là do Sở Hiêu Trần làm, những nghĩ kỹ lại thì cũng không có gì đáng ngạc nhiên.

Tạ Linh Dụ cúi xuống cắn nhẹ lên da hắn, như yêu tinh muốn ăn thịt Đường Tăng.

"Mong ký chủ chú ý, khế ước linh hồn vĩnh cửu ngoại trừ một người tử vong nếu không sẽ không thể giải trừ." Hệ thống thấy Tạ Linh Dụ định hút máu, không khỏi nhắc anh chuyện khế ước sắp biến thành vĩnh cửu.

Tạ Linh Dụ cứ như không nghe thấy gì, động tác không dừng, cắn rách da Sở Hiêu Trần.

Miệng vết thương của Tạ Linh Dụ nhanh chóng khép lại, anh ngẩng đầu lên, trên môi còn dính chút máu ánh sắc vàng, trông yêu mị vô cùng.

Anh liếm vết máu trên môi đi.

"Chuyện sống lại cùng với một cái nguyện vọng vẫn còn tính chứ?" Anh hỏi hệ thống.

"Vẫn tính, chỉ cần nằm trong năng lực của tôi." Hệ thống thở dài, cuối cùng cũng không giấu phần thưởng ẩn hình lúc đầu này đi.

"Vậy tốt rồi." Tay Tạ Linh Dụ đặt phía trên trái tim Sở Hiêu Trần, nơi đó vẫn khoẻ mạnh đập từng nhịp.

"Nơi này của anh ấy có cái gì đó."

"Đúng vậy." Hệ thống cho là Tạ Linh Dụ đang nói chuyện với nó.

"Ta không thích."

Dứt lời, tay Tạ Linh Dụ đâm xuyên qua da Sở Hiêu Trần, sau đó từ từ siết chặt lại, như muốn bóp nát trái tim kia dưới tay anh.

Hệ thống lập tức mở to đôi mắt không tồn tại của mình.