"Sau khi ngài và Sở Hiêu Trần ký khế ước, liên kết giữa hai người các ngài càng ngày càng mạnh, hơi thở như hoà làm một, đạo trời liền coi hai người là một, vì vậy nên không trừng phạt." Hệ thống chầm chậm giải thích, "Ngoài ra, giống như Sở Hiêu Trần tự nói, hắn nguyện ý, cho nên đạo trời cũng không thể can thiệp."
"Ra là vậy..." Tạ Linh Dụ cũng siết chặt tay Sở Hiêu Trần.
"Ta cảm thấy ông ta cũng không yêu sâu đậm người phụ nữ kia cho lắm." Tạ Linh Dụ nhìn lướt qua Ôn Cảnh Diệu đang điên cuồng, lại nhìn người phụ nữ đang lơ lửng trên không, nói với hệ thống.
"Đúng vậy, ngài đoán không sai, sau khi kiểm tra đo lường, tình yêu ông ta dành cho mẹ Sở chỉ có 50%, căn bản không thể khiến ông ta làm ra những hành vi kiểu dạng như này. Sau khi phân tích, hệ thống nhận thấy phần lớn là do không cam lòng, đồng thời những thành công trong quá khứ cũng khiến ông ta không thể chấp nhận thấp bại."
Hệ thống nói, cùng lúc chiếu một số hình ảnh khi làm nhiệm vụ của Ôn Cảnh Diệu cho Tạ Linh Dụ xem.
Ôn Cảnh Diệu là sau khi chết được hệ thống lựa chọn làm người xuyên nhanh, ông ta phải tới các thế giới nhỏ đóng vai các nhân vật khác nhau hoàn thành nhiệm vụ.
Tuy nhân vật ông ta đóng vai mỗi thế giới đều không giống nhau, nhưng với sự giúp sức của hệ thống cùng với lợi thế biết trước cốt truyện, ông ta đã hoàn thành rất nhiều chuyện nếu một mình ông ta thì căn bản không thể thành công, điều này cũng khiến ông ta vô cùng tự tin vào bản thân.
"Ông ta rất đa tình, ông ta thích theo đuổi đủ loại phụ nữ khác nhau, trong những thế giới trước đều chưa từng thất bại." Hệ thống có hơi thương hại nói, "Chỉ duy nhất lần này, mẹ Sở Hiêu Trần không chỉ liên tục từ chối ông ta, lại còn nhìn thấu luôn nhân vật mà ông ta đóng. Mới đầu ông ta còn tưởng mẹ Sở chỉ đang làm bộ không thích mà thôi, nhưng sau một thời gian dài ông ta vẫn bị từ chối, ông ta không thể chấp nhận được."
"Trước kia ông ta chưa từng thất bại?"
"Đúng vậy, nhưng đó chỉ là mấy thế giới cấp thấp thôi."
233 lúc này vô cùng chế giễu Ôn Cảnh Diệu, chỉ là vài lần theo đuổi tình cờ được đáp lại, ông ta lại cho rằng bản thân có mị lực không ai bằng, buồn cười thật đấy.
Tất cả đều sáng tỏ rồi, hoá ra chỉ là một màn nặng tình ảo tưởng.
Tạ Linh Dụ dùng linh lực nhẹ nhàng đặt mẹ của Sở Hiêu Trần xuống mặt đất.
"Không phải ông muốn hồi sinh bà ta sao? Được, ta giúp ông hoàn thành tâm nguyện." Tạ Linh Dụ nói.
Ôn Cảnh Diệu lập tức dừng la hét, nhìn chằm chằm người phụ nữ nằm trên mặt đất, tựa như nhìn chằm chằm bí mật chôn giấu của ông ta.
Tạ Linh Dụ chạm nhẹ vào ấn đường của người phụ nữ, mái tóc không gió bay phất phới, huyền ảo vô cùng.
Một lát sau, anh buông tay xuống, người phụ nữ mở mắt ra, ngồi dậy.
"Tư Tư, phải em không? Phải em không!" Thấy người phụ nữ ngồi dậy, Ôn Cảnh Diệu lập tức hô to thu hút sự chú ý của cô ta.
Người phụ nữ nhíu mày, khuôn mặt mỹ lệ như hoa hồng không biểu cảm.
Cô ta chậm rãi đến gần Ôn Cảnh Diệu, nhìn người đàn ông đang quỳ dưới đất.
"Là anh cứu em! Là anh giúp em sống lại." Ôn Cảnh Diệu túm chặt góc váy người phụ nữ, ánh mắt vừa thâm tình lại vừa điên cuồng.
Ông ta đang đợi, đợi người phụ nữ cảm ơn ông ta, yêu thích ông ta.
Ông ta chính là đang đợi người phụ nữ hối hận vì lúc ấy đã tàn nhẫn từ chối ông ta, cuối cùng người cứu cô ta chỉ có ông!
Ông ta đang đợi, chờ đợi giấc mộng ông ta mơ đã lâu.
Ông ta kích động nhìn bắp chân gầy gò, nghĩ, quá gầy, khó coi, nhưng ông ta có thể miễn cưỡng chấp nhận được.
Nhưng mà hồi lâu sau, vẫn không có ai đáp lời ông ta.
Ông ta đột nhiên túm chặt váy người phụ nữ, ngước mắt nhìn khuôn mặt như ngọc của cô ta.
Dứt lời, người phụ nữ đá văng cánh tay đang túm váy cô ta, vô tình xoay người đi về hướng ngược lại.
Ôn Cảnh Diệu trợn mắt nhìn, ông ta không thể tin, ông ta làm tất cả mọi chuyện để nhận được đáp án như thế.
Ông ta không cam lòng gào to về phía người phụ nữ, thân thể mất hết sức lực gục xuống sàn, đôi mắt vô định không có tiêu cự.
Giọng ông ta càng ngày càng nhỏ, cuối cùng chỉ lặp đi lặp lại một câu: "Không thể nào, cô ta sao dám từ chối ta... Không thể nào...."
Người phụ nữ đến trước mặt Tạ Linh Dụ, dừng lại.
Ôn Cảnh Diệu không nhìn thấy, người phụ nữ sống động vừa rồi khi quay lưng với ông ta, lập tức vô cảm như một con rối.
"Ký chủ, ngài lừa ông ta." 233 nói.
"Đúng vậy."
Từ đầu Tạ Linh Dụ đã không hồi sinh người phụ nữ.
Hồn phách của người phụ nữ sớm đã biến mất, cho dù gọi linh cũng chỉ gọi được những mảnh ác linh tan vỡ không hoàn chỉnh, căn bản không thể hồi sinh được.
Vừa nãy chỉ là chút kỹ xảo Tạ Linh Dụ tạo ra mà thôi.
Ông ta thích dùng cơ thể người khác để biểu diễn, cuối cùng đến màn kịch thô sơ này cũng không nhìn ra, thật là đáng buồn, hệ thống nghĩ, không khỏi thở dài.
【 Đinh! Chúc mừng ký chủ hoàn thành nhiệm vụ cấp S: Phạm tội hoang tưởng. Nhận được 200000 điểm. Số điểm hiện tại là: 555001】
"Không ngờ nhiệm vụ này là như vậy." 233 lẩm bẩm tự nói, "Mơ tưởng có được thứ mình muốn cũng là một cái tội sao?"
Vấn đề này Tạ Linh Dụ không thể trả lời hệ thống.
"Bởi vì mơ mộng hão huyền mà ông ta đã làm hại rất nhiều người vô tội, có lẽ đó mới là tội lỗi thật sự của ông ta!" Tạ Linh Dụ nói.
233 ừ một tiếng, nó nói: "Có thể là như vậy, ông ta đã làm sai quá nhiều."
Sau khi nhiệm vụ hoàn thành, cơ thể của người phụ nữ không còn được bảo quản bởi quan tài băng biến thành tro bụi.
Thân thể của cô ta ở trên thế giới này cũng lâu rồi.
Tạ Linh Dụ ôm eo Sở Hiêu Trần, nói với hắn: "Thế giới chân chính rất tốt đẹp, cho nên anh phải sống thật tốt."
Ở thế giới không bị ai điều khiển, người là thiên chi kiêu tử, người là con của trời.
Sở Hiêu Trần vuốt ve đuôi mắt Tạ Linh Dụ, nói: "Có em ở đây, thế giới này mới tốt đẹp."
"Rầm ——!"
Cửa lớn bị người từ ngoài đá văng, ánh sáng từ ngoài chiếu xuống tầng hầm thành một khoảng sáng lớn.
Trần Đinh vừa thở hổn hển vừa vội vàng chạy xuống, trên tay ôm hoa hướng dương nhỏ cũng căng thẳng y chang.
"Lão đại." Hắn chạy tới cạnh Tạ Linh Dụ, "Tôi biết rồi!"
"Biết cái gì?" Tạ Linh Dụ cười nhìn hắn.
"Tôi không phải là người." Trần Đinh kích động nói.
"Ừ?" Tạ Linh Dụ ra hiệu cho Trần Đinh nói tiếp.
Trần Đinh thở ra hai cái, kể chuyện của mình cho Tạ Linh Dụ nghe.
Sau khi hệ thống vạn người mê bị Sở Hiêu Trần tiêu diệt, Trần Đinh liền khôi phục ký ức.
Hoá ra hắn mới chính là hệ thống vạn người mê, chỉ là trong lúc hỗ trợ ký chủ là nhiệm vụ, suýt chút nữa bị hệ thống nhiễm virus kia nuốt chửng, cho nên hắn tự mình phong ấn ký ức, che giấu dấu vết, ẩn náu trong cơ thể người phàm để bảo vệ bản thân.
Sở dĩ hắn sợ Ôn Cảnh Diệu không phải là vì sợ ông ta, mà là sợ hệ thống nhiễm virus suýt giết chết hắn bên trong cơ thể Ôn Cảnh Diệu.
"Tôi là vạn người mê! Tôi tên 322, 233 là bạn tốt của tôi." Trần Đinh kích động nói.
"233?" Nghe thấy vậy, Tạ Linh Dụ liền gọi 233 từ nãy giờ không nói một lời.
"Bạn ngươi tìm ngươi."
"Đúng vậy, hắn là bạn của tôi." Âm thanh của 233 dường như đang nức nở sắp khóc.
"Cho nên ngươi đồng ý giúp Ôn Cảnh Diệu là vì muốn tìm bạn của ngươi à?" Giọng Tạ Linh Dụ nhẹ nhàng, 233 không kìm được oà khóc.
Nó thút thít nức nở nói: "Đúng... Đúng vậy. Lúc trước tổng bộ kiểm tra đo lường không thấy tung tích của hắn, chỉ có sau khi chết mới như vậy. Tổng bộ... Tổng bộ cũng đã đóng dấu tử vong dưới hồ sơ của hắn, chỉ là tôi không tin..."
Tạ Linh Dụ yên lặng nghe 233 nói.
"Ôn Cảnh Diệu nói muốn ông ta muốn hồi sinh một người, tôi giúp ông ta. Tôi, tôi cũng có suy nghĩ của mình, tôi muốn biết rốt cuộc có thể hồi sinh thật không, tôi muốn hồi sinh 322, hắn là người bạn duy nhất của tôi." 233 khóc to.
"Hắn không chết, thật may quá. Thực xin lỗi... Ký chủ, tại tôi mà ngài phải vào đây." Âm thanh 233 không ổn định, mạch điện như mới bị ngâm nước.
"Không sao." Tạ Linh Dụ trả lời nó.
Tạ Linh Dụ kéo 233 ra, nó biến trở lại hình người nho nhỏ, để nó ôn chuyện với Trần Đinh.
"Chủ nhân." Sở Hiêu Trần ôm Tạ Linh Dụ, hắn gọi, hình như chỉ đơn giản là muốn gọi tên anh.
"Em ở đây." Tạ Linh Dụ đáp lại hắn.
Lại thấy 233, cảm xúc của Trần Đinh khác với lúc trước, hắn mải kể chuyện của hắn, như nói mãi không hết chuyện, 233 ở bên lắng nghe, thi thoảng đáp vài tiếng.
Ôn Cảnh Diệu bị khoá ở trong góc lúc này không ai để ý tới.
Trần Đinh đứng cạnh Tạ Linh Dụ, nguy hiểm như có như không lúc trước đột nhiên xuất hiện lại.
Hắn theo bản năng nhìn về phía nguy hiểm phát ra, là Ôn Cảnh Diệu đầu bù tóc rối, chật vật vô cùng.
Cảm giác nguy hiểm biến mất...
Nhưng Trần Đinh lại càng bất an hơn, hắn không nói nữa.
Ôn Cảnh Diệu vốn đang oán hận không ngừng không biết đã dừng lại từ lúc nào.
Tóc che khuất ánh mắt ông ta, những ngón tay cào xuống mặt đất, như đang phải chịu đựng đau đớn khôn cùng.
Trần Đinh dường như nhận ra chuyện gì, ôm 233 nho nhỏ và hoa hướng dương vào trong lòng, đứng chặn trước mặt Tạ Linh Dụ.
Khuôn mặt dưới mái tóc của Ôn Cảnh Diệu đã bị bao phủ hoàn toàn bởi những sợi chỉ đen, giống như một đống tóc rối bù tụ lại một chỗ, vừa quái dị vừa ghê tởm.
Những sợi chỉ đen thoát ra khỏi cơ thể ông ta, nhanh như chớp xuyên qua mọi ngóc ngách của tầng hầm thoát ra bên ngoài.
Cơ thể Ôn Cảnh Diệu cũng biến thành một sợi chỉ đen, thoát khỏi xiềng xích, bay vụt qua chỗ Trần Đinh đang đứng.
233 phản ứng rất nhanh, trở lại trong đầu Tạ Linh Dụ.
"Ký chủ, hệ thống bị nhiễm virus kia chưa bị tiêu diệt hoàn toàn, Ôn Cảnh Diệu hiến cơ thể cho nó, bọn họ dung hợp lại làm một." Giọng 233 bình tĩnh khác thường, "Cho nên tổ hệ thống phát nhiệm vụ không kiểm tra ra tàn dư của nó."
"Ta biết rồi." Tạ Linh Dụ nói, không biết đang nghĩ gì.
Là do vừa mới hoàn thành nhiệm vụ ẩn giấu, cho nên Tạ Linh Dụ không cảnh giác.
"Vài giây nữa, linh hồn của ông ta sẽ bị hệ thống kia nuốt chửng."
Nó do dự nhấn mở cái gì đó, đợi Tạ Linh Dụ quyết định.