Hướng Dẫn Sử Dụng Bạch Hồ Sư Huynh

Chương 6: Chân gà Confit (1) Phần 1



Khi Chu Tử Thư tỏ ý muốn dùng bữa với Ôn Khách Hành, Ôn Khách Hành cũng không từ chối, chỉ dừng lại một chút rồi nói: "Chúng ta đi về phía sau núi nhé?" Sơn trang có rất nhiều các sư huynh đệ nên cậu cảm thấy xấu hổ.

Thấy Chu Tử Thư còn có chút bất đắc dĩ, Ôn Khách Hành vội vàng giơ đuôi lên nói sư huynh có thể buộc hai cái chuông vào người... không, ba cái chuông. Chu Tử Thư liếc nhìn ngực Ôn Khách Hành, nghĩ rằng Ôn Khách Hành có thể là thực sự không biết cái chuông có thể được buộc ở đâu.

Chỉ có thể nói, Chu Tử Thư vẫn chưa biết nhiều về những cuốn sách viết về Đoạn Tụ trong phòng Ôn Khách Hành.

Dù sao thì sư đệ đã cầu xin và thậm chí còn biến thành một con cáo đỏ để sưởi ấm đôi tay của sư huynh, một ngày nọ, trong giờ học buổi sáng, một nhóm đệ tử nhìn thấy sư huynh ôm một con cáo đỏ và chạm vào lông cáo không mấy nhẹ nhàng. Bị vò thành một mớ hỗn độn, và con cáo có tính khí tốt, nó cuộn mình lại như quả bòng tròn nhỏ, và nó không hề tức giận ngay cả khi bị cưng nựng hay vuốt ve mạnh tay.

Tuy nhiên, Chu Tử Thư không cho ai chạm vào con cáo đỏ, anh nói rằng mình nhặt nó trên núi và có tính khí hơi khó chiệu, bắt cho vui rồi lại thả về, con cáo nghe vậy liền chui vào vòng tay của Chu Tử Thư, lại bị Chu Tử Thư kéo cổ ra, cả người và cáo nhìn nhau, Chu Tử Thư nghiến răng nghiến lợi nói cáo con bình tỉnh nào, Ôn Khách Hành lập tức ngoan ngoãn gật đầu.

Dù sao nói đến Ôn Khách Hành có thể lợi dụng Chu Tử Thư hay không, hắn luôn biết sai lầm của mình, lần sau dám sửa chữa, Chu Tử Thư nếu có thể cũng tận dụng được. Đôi khi các đệ tử nhìn thấy Ôn sư đệ vây quanh sư huynh giúp sư huynh giải quyết công việc,và được khen ngợi Ôn sư đệ giải thích nhẹ nhàng, nhưng lại không thấy hai cái đuôi sau lưng Chu Tử Thư và Ôn Khách Hành vờn nhau quấn vào nhau, cùng nhau không ai nhường bước.

Sau khi dùng dầu bôi kín chân gà đã chuẩn bị sẵn, Ôn Khách Hành cất hũ vào lại trong bếp, cởi tạp dề rồi quay lại thay quần áo.

Hôm nay hắn mặc một chiếc áo choàng màu xanh đậm, đồng phục đệ tử của Tứ Qúy Sơn Trang là màu xanh nhạt, tóc cũng búi cao thành một búi, Ôn Khách Hành ăn mặc chỉnh tề hơn những đệ tử trẻ tuổi khác, trên tóc có một chiếc trâm cài màu xanh lá cây. Cây trâm ngọc - hắn tìm được thứ này từ sư huynh, Chu Tử Thư cười nửa miệng, nói hắn cài chiếc trâm này là vì muốn làm vợ Chu Tử Thư, Ôn Khách Hành nhét chiếc trâm ngọc cài tóc màu xanh vào tay Chu Tử Thư, kêu sư huynh cài lên búi tóc, Nó nói rằng mình đang đợi Chu Lang Quân đón mình vào cửa.

Ôn Khách Hành gần đây không biết vì nguyên nhân nào mà bắt đầu cao lên, hắn đoán là do hắn tiếp xúc với tinh huyết của Chu Tử Thư, nhưng khó mà mở lời hỏi sư huynh, tóm lại, sau hơn một tháng, hắn đã cao hơn sư huynh. Gần như hiển nhiên, hắn đã cao hơn vượt qua sư huynh của mình, thân hồ cũng trưởng thành rất nhiều, bây giờ có thể quấn lấy A Nhứ bằng hình hài con cáo, nhưng cái đuôi lại không có phát triển lớn hơn chút nào, Ôn Khách Hành rất ghen tị khi nhìn thấy cái đuôi lớn của Chu Tử Thư.

Cáo phải có đuôi to mới dễ thương!

Ôn Khách Hành bị Chu Tử Thư đè dưới gốc cây đào, nhìn khuôn mặt sư huynh gần như vậy, hơi thở như ngừng lại trong giây lát, hắn không rảnh mà nghĩ đến cái đuôi của sư huynh, không ngờ sư huynh lại là người như vậy, cởi quần áo ra, lại thấy hơi lạnh, tay mò mẫm trên xương cụt.

"Đứng dậy quay người lại." Chu Tử Thư hôn lên khóe mắt Ôn Khách Hành, "Ngoan."

Tử Thư buộc một chiếc chuông vào đuôi Ôn Khách Hành, khi nhấp, chiếc chuông rung lên và phát ra âm thanh nhỏ khi chiếc đuôi rung lên.

"Sẽ có người tới đây..." Giọng Ôn Khách Hành run run.

"Sau đó đệ biến thành hồ ly, lại bò vào trong ngực của ta, ta giúp đệ thu dọn quần áo, đệ sợ cái gì?" Chu Tử Thư lại đánh lên mông Ôn Khách Hành, sợi roi mây phát ra thanh âm giòn vang, lập tức xuất hiện một vết đỏ trên mông của mình.

Ôn Khách Hành đau đớn kêu lên, nhưng vết thương chỉ thoáng qua, người có kinh nghiệm đều có thể thấy rõ Chu Tử Thư không những không sử dụng nội lực, thậm chí còn rất nương tay.

Chu Tử Thư tựa hồ đang nghịch roi mây, thỉnh thoảng roi lại đập vào mông Ôn Khách Hành, có khi còn đánh vào lưng của Ôn Khách Hành, khiến chuông rung lên, Chu Tử Thư hỏi đệ đệ xem mình có dám ra tay không. Dám chọc ghẹo mình vào lần tới không?.

"A Nhứ... A Hành nghe lời tướng công, A Hành không dám làm nữa."

Sau khi nghe Ôn Khách Hành nói vậy, Chu Tử Thư lại dùng roi quất vào đuôi Ôn Khách Hành, mãi đến khi Chu Tử Thư xuất tinh, Ôn Khách Hành mới đỡ Sư Huynh đứng dậy, Tử Thư ngồi dưới gốc cây đào, áo choàng được cởi ra, anh uống một ít rượu trong khi dựa vào thân cây. Chu Tử Thư mang theo một bầu rượu, đây là lần đầu tiên anh ta làm một việc thiếu suy nghĩ như vậy, anh phải uống rượu để lấy dũng khí, tuy nhiên, Chu Tử Thư đã giữ cây roi rất lâu và tay anh cũng bị thương. Rượu tràn ra quần áo của, thấm cả một mảng lớn trên cơ thể, Ôn Khách Hành nhìn thấy liền trợn tròn mắt.

Chu Tử Thư cũng cởi áo khoác ướt, lấy trong tay áo ra hai chiếc chuông, đuôi chuông có dây lụa mảnh, bảo Ôn Khách Hành tự mình buộc.

"Hãy buộc chặt lại, đừng để nó rơi ra."

Ôn Khách Hành cảm thấy nụ cười của sư huynh hôm nay có chút nguy hiểm, nhưng hắn vẫn làm theo, buộc chuông vào núm vú, tiến tới hôn Chu Tử Thư, quần áo Chu Tử Thư lúc này đã cởi một nửa, chỉ còn phía bên hông đeo một thanh kiếm mềm, áo nhàu xuống và lộ xương quai xanh, Ôn Khách Hành nhuốm đầy rượu, cảm thấy một sư huynh như vậy rất tốt, nghiêng người liếm một cái, chuông theo động tác của hắn vang lên, Chu Tử Thư đưa tay ra mân mê, anh thấy rất thú vị, Ôn Khách Hành lại nếm thử bộ ngực của A Nhứ, dưới thân cảm thấy rất khó chiệu, ước gì Ôn Khách Hành có thể cho thứ to cứng này vào ngay. Lúc này Chu Tử Thư mơ hồ hối hận vì đã bắn ra sớm với Ôn Khách Hành, thời gian chịu lửa của sư đệ chỉ vì một nén hương, ngón tay đưa vào ăn không đủ - nhưng không sao, Chu Tử Thư bảo Ôn Khách Hành mang Thu Minh Kiếm đến.

Ôn Khách Hành nhìn thấy Chu Tử Thư cởi quần lót, cưỡi lên chuôi kiếm Thu Minh, vuốt ve đuôi hắn, phải rất lâu sau hắn mới tỉnh táo lại, dùng ống tay áo lau nước bọt của chính mình. Gió xuân thổi qua, hoa đào thỉnh thoảng rơi xuống, vương vãi trên tóc Chu Tử Thư, hôm nay A Nhứ không búi tóc mà chỉ buộc một dây buột tóc trên đầu kèm theo tua rua phía dưới, ngay cả Ôn Khách Hành, người quen đọc tranh sách về quan hệ nam nam, cũng chưa bao giờ thấy sống động như vậy, trong cảnh tỏa ra mùi thơm, Thu Minh chính là thanh kiếm hắn mang theo bên mình, chuôi kiếm cũng là thứ hắn cầm trên tay cả ngày, chuôi kiếm mỏng hơn dương v*t một chút.Bên dưới có hoa văn chống trượt, nhìn Chu Tử Thư nuốt nó, Ôn Khách Hành buồn cười không nhịn được tiến lên hôn Chu Tử Thư, lúc này hắn đang ở độ tuổi sung sức nhất, chẳng mấy chốc phía dưới Ôn Khách Hành lại cứng nữa.

Ôn Khách Hành cúi xuống gốc cây hoa đào, khuỵu gối, ôm Chu Tử Thư vào đầu gối, nhắm vào lỗ mềm nơi chuôi kiếm bị nhét dưới lỗ nhỏ tham ăn kia, rồi đẩy vào. dương v*t của Ôn Khách Hành dài hơn chuôi kiếm rất nhiều. Cắm vào sâu nhất, cái đuôi của Chu Tử Thư xuyên qua giữa bắp chân Ôn Khách Hành, bị cái đuôi đỏ của Ôn Khách Hành móc vào, phần thân dưới của hắn sát vào nhau, cái đuôi cũng quấn vào nhau, theo động tác của Chu Tử Thư, chiếc chuông ở đuôi của Ôn Khách Hành run lên và vang lên, làm cho các huyệt sau của Chu Tử Thư co lại.

"Đừng kẹp nó, A Nhứ Ngoan, đừng kẹp chặt tiểu A Hành, nó sẽ gãy nếu huynh cứ như thế này."

Ôn Khách Hành đưa tay ra và từ từ xoa xoa gốc đuôi của Chu Tử Thư, bảo anh hãy thư giãn.

Chu Tử Thư nhìn Ôn Khách Hành ngơ ngác thè ra cái lưỡi nhỏ, liền đi tới ngậm vào. Nước miếng Ôn Khách Hành giống như rượu, nuốt xong liền cảm thấy say, Chu Tử Thư vừa nghĩ vừa nói thêm. Anh lắc hông ngày càng mạnh hơn, nuốt nam căng của Ôn Khách Hành càng sâu hơn, Chu Tử Thư tham lam nuốt vào nhả ra đến nổi hậu huyệt sưng tấy, rồi ngã đè lên người Ôn Khách Hành.

Chu Tử Thư lúc này sắc mặt còn thanh tú hơn Hoa, cái đuôi đập xuống đất, bắp chân và đuôi của Ôn Khách Hành dùng lực cưỡi lên xuống, tiếng kêu cũng yếu ớt, nhìn cũng không có vẻ thỏa mãn được sư huynh như lúc làm tình trong phòng, cho dù Ôn Khách Hành có hôn lên núm vú của anh ấy, anh cũng chỉ kêu lên vài tiếng.

Trên đôi tai trắng nõn ấy có những bông hoa đào hồng rơi, Ôn Khách Hành nhìn đôi tai ấy khi cả hai đang chịch nhau, dần dần hồng hơn hoa đào, Chu Tử Thư ngơ ngác tóm lấy đuôi hắn hôn, toàn bộ tinh dịch Ôn Khách Hành đều bắn vào lưng Chu Tử Thư.