Hướng Dẫn Thực Tập Làm Chúa Sáng Thế

Chương 29: Ngày thứ hai mươi chín trở thành thần



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit & beta: MeanChan
(Truyện chỉ đăng tại wattpad MeanChankhongvui và clairdelaluneblog.wordpress.com)

Đó là một đôi mắt thuộc về máy móc, băng lãnh không có độ ấm.
Từ ánh mắt đầu tiên trông thấy quản lý giả này, Giang Từ liền cảm thấy hắn và Lucy có chút tương tự, không chỉ là bề ngoài, mà khí thế cũng tương tự, nhưng nếu so sánh kỹ càng thì lại có những điểm khác biệt.
Lucy là đạm bạc về mặt tình cảm, hờ hững với mọi sự vật xung quanh mình. Nhưng người máy trước mắt Giang Từ thì lại có vẻ lạnh lẽo hơn.
Điểm này cũng không hề giống Ivy vì che giấu nội tâm mà cố tình treo lên vẻ mặt lãnh đạm, mà có vẻ là sinh ra đã lạnh lùng như thế.
Có lẽ là bởi hoàn toàn không giống các chủng tộc khác, người máy không có trái tim biết đập thình thịch, cho nên đối với họ, tình cảm là một thứ khó có thể hiểu được.
Giang Từ không lùi bước khi đối diện với ánh mắt lạnh băng này, cậu ôn hòa hỏi: “Tên của anh là?”.
Vũ khí hình người bị Giang Từ nhìn cũng không lên tiếng, vẻ mặt hắn vô cảm mà điều động ra một khối giao diện giả thuyết*, viết lên trên đó số thứ tự “S-01” .
Đây là thứ bậc mã hóa.
Mỗi một người máy đều có mã hóa của bản thân.
Giang Từ ý thức được, lập tức nói: “Chỉ có số thứ tự, không có tên sao?”
Thanh âm của hắn cũng đặc biệt lạnh lẽo: “Ngài có thể dùng số thứ tự để gọi ta.”
01……?
Tiềm thức Giang Từ cho rằng xưng hô như vậy không ổn lắm, cậu không khỏi hỏi: “Vì sao vẫn chưa lấy một cái tên cho bản thân?”
Giống như Ivy, Noyce và Ash, họ đều tự lấy tên cho mình.
Biểu tình của S-01 không hề biến động: “Muốn chờ ngài.”
“Chờ tôi?” Giang Từ hơi sửng sốt.
Vũ khí hình người trước mắt cậu lạnh băng khôn tả, nhưng lại nói vẫn luôn chờ cậu tới, chờ cậu đặt tên cho mình... Trong lòng Giang Từ khó tránh khỏi xuất hiện một loại cảm giác không rõ.
Đối phương trả lời rập khuôn: “Luôn luôn nghĩ đến ngài, muốn tránh cho cơ sở dữ liệu bị ảnh hưởng nên mới tiến vào trạng thái ngủ say chờ ngài.”
Luôn luôn nghĩ đến ai đó, là đại biểu cho nhung nhớ.
Làm người được nhớ nhung, Giang Từ bỗng nhiên không nói nên lời.
Lúc trước đã nói, giao sinh mệnh vĩnh hằng cho một quản lý giả có tình cảm bình thường đồng nghĩa với việc giao cho họ cô độc. Trước khi tới lãnh địa của người máy, Giang Từ đã nghĩ có phải là quản lý giả của chủng tộc này sẽ tốt hơn một chút hay không.
Người máy sinh ra đã khuyết thiếu tình cảm, những tưởng họ sẽ không cảm nhận được cô độc, nhưng Giang Từ phát hiện cậu đã đoán sai rồi.
Lúc này Lucy cũng tiến theo vào, hắn cùng binh khí hình người mới bị đánh thức đứng trái phải hai bên Giang Từ. Giang Từ nhìn, trong nháy mắt thậm chí sinh ra ảo giác bọn họ là một cặp song sinh.
“Cho nên anh hy vọng tôi đặt tên cho anh, có phải vậy không?” Giang Từ thả chậm thanh âm hỏi.
Đối phương gật đầu.
Tức khắc cậu có chút khó khăn, rốt cuộc thì cậu vẫn là một kẻ dốt đặc trong việc đặt tên.
Xem trái xem phải một cái, Giang Từ do dự nói: “Finil... Anh thấy sao?”
Dốt đặt tên thật là thảm, Giang Từ nghĩ thầm.
Giang Từ vừa dứt lời, cậu liền cảm nhận được tầm mắt Lucy đang nhìn mình. Trong nháy mắt cậu cảm thấy quyết định của mình có vẻ như không được sáng suốt lắm.
Nhưng binh khí hình người đã gật đầu đồng ý với biểu tình lạnh băng.
Ván đã đóng thuyền, tuy rằng Lucy không hé răng, nhưng Giang Từ mẫn cảm nhận ra hiện tại tâm tình hắn khẳng định là đang có chút không vui.
 “Lucy.” Giang Từ gọi hắn.
Bị nhẹ nhàng gọi tên, Thiên tộc tóc bạc hơi rũ mắt. Sườn mặt đoan chính nhìn có vẻ vẫn nhàn nhạt như thường, quả thật hắn đã bình tĩnh hơn chút sau khi Giang Từ cố ý gọi.
Giang Từ quay đầu: “Ngủ say lâu như vậy, có cần phải bổ sung năng lượng hay gì khác không?”
Theo như hiểu biết trước đó của Giang Từ, người máy cần có năng lượng mới có thể vận hành, mà nguồn năng lượng này được chứa đựng trong hệ thống trung tâm của cơ thể, tiêu hao thì cần phải bổ sung.
“Không cần.” Finil lạnh như băng đáp lời.
Đối với vũ khí hình người mà nói, cho dù ở trước mặt người mà mình nhớ thương nhất, hắn cũng không hiểu thế nào là đối đãi ôn nhu.
Trong cơ sở dữ liệu của hắn, tạm thời vẫn chưa có số liệu phân tích cho từ “Ôn nhu”.
Giang Từ ừ một tiếng: “Vậy bây giờ ra ngoài đã.”
Binh khí hình người với mái tóc bạc không nói một lời mà làm theo chỉ thị của Giang Từ, Giang Từ cùng hắn ra khỏi không gian cấu tạo này. Các người máy chờ ở bên ngoài khi nhìn thấy họ bước tới đều lộ ra biểu tình gần như kinh ngạc.
Một phần là do không nghĩ tới quản lý giả sẽ bị đánh thức, mặt khác lại cảm thấy đây là chuyện đương nhiên.
Giang Từ cảm thấy người máy thật sự rất dễ hiểu, nếu họ có cảm xúc thì nhất định sẽ biểu hiện ra hành động bên ngoài, không như các chủng tộc khác, có khả năng sẽ giấu kỹ cảm nhận nơi đáy lòng.
Sau khi ra ngoài, Giang Từ nhìn về phía một vài kiến trúc có dạng tháp thon nhỏ: “Vì sao nhiều tòa kiến trúc trong thành lại cao như vậy?”
Không còn là cao bình thường nữa, gần như là xuyên thẳng vào trong mây, đứng nhìn từ xa cũng làm người ta cảm thấy thật quá đồ sộ.
Một người máy N1 đứng bên cạnh trả lời: “Vì muốn gần ngài hơn.”
Giang Từ nhẹ nhàng chớp mắt, mà lúc này lại nghe thấy Finil nói: “Chúng tôi cho rằng ngài sẽ ở một nơi cao như vầng nhật nguyệt.” (mặt trăng mặt trời, tui để nguyên nghe cho thơ :>)
Tháp thon nhỏ cao ngất trong mây cũng chỉ có thể tiếp cận một khoảng cánh thật ít ỏi, mà cao hơn nữa thì họ không thể trèo lên được.
Đó là nơi mà dù chủng tộc có cánh cũng không thể bay tới được.
“Ngài cảm thấy hứng thú với cái này sao?” Finil mặt vô biểu tình nói.
Giang Từ gật đầu, chỉ trong chốc lát, cậu bị một cỗ máy hình người thật lớn chở vào trong một tòa tháp phía trước.
Trong tòa tháp thon nhỏ này là một căn cứ lớn, căn cứ này hình như là đang tiến hành công trình gì đó. Sau khi tiến vào, Giang Từ nhìn thấy một công cụ phi hành trông có chút quen mắt.
 “Đây là cái gì?”
Giang Từ đến gần hơn để xem, tuy rằng ngoại hình không hoàn toàn giống nhau, nhưng cỗ máy này thật sự khiến cậu bất giác liên tưởng tới tên lửa.
Cách miêu tả của Finil không khác lắm với suy nghĩ của Giang Từ: “Cỗ máy phi hành dùng để tới một nơi cao hơn cả đỉnh tháp. Một lượng vật chất sẽ được phun ra thông qua đáy tàu, tạo ra phản lực, đẩy mạnh con tàu bắn về phía trước.”
“Đây chỉ là sản phẩm chưa hoàn thiện.”
Có thể đạt tới độ cao hơn cả đỉnh tháp vẫn là chưa đủ, chưa thể với tới nhật nguyệt.
Trong lúc Finil ngủ say, công trình này vẫn luôn không có bước đột phá quyết định, mà Giang Từ đã tới nơi này trước khi sản phẩm được hoàn thành.
“Cái này...” Giang Từ dừng một chút, “Cũng là vì tôi?”
Finil đáp lại bằng một ngữ điệu không chút phập phồng: “Đúng vậy.”
Nhóm người máy muốn tới nơi cao hơn nữa, vẫn luôn chỉ là vì vị thần đã sáng tạo ra chúng.
Chúng khát vọng được nhìn thấy Chúa sáng thế của mình.
Mặt mày Giang Từ khẽ nhúc nhích. Bản thân chính là người mà nhóm người máy hy vọng được đến gần trong mấy ngàn năm dài và cũng vì vậy mà trả giá bao nỗ lực. Điều này thật sự làm Giang Từ khó có thể bỏ qua.
Giang Từ nhìn phi hành khí và những ngọn tháp gần đó, thoáng lâm vào suy nghĩ của mình.
Lúc này hắn nghe thấy Finil nói: “Ta có thể hỏi ngài một vấn đề không?”
Giang Từ nâng mắt lên, mỉm cười với hắn: “Đương nhiên có thể.”
Đối với người máy mà nói, việc lý giải tình cảm là rất khó, và quản lý giả Finil cũng không ngoại lệ.
“Vì sao trước đây khi chưa nhìn thấy ngài, mỗi ngày ta đều sẽ nghĩ đến ngài?” Khi dò hỏi, biểu tình của vũ khí hình người này vẫn lạnh như băng, vẻ mặt chẳng ăn khớp gì với lời mà hắn đang nói, “Là mỗi khi đang làm gì đó, sẽ đột nhiên nghĩ tới ngài, mặc dù không phải đang làm việc đặc biệt gì.”
Bất kể là sự kiện gì, bất kể là thời gian nào, đều có khả năng đột nhiên nghĩ tới.
Hắn quả thật hoang mang: “Khi ngài sáng tạo ra ta đã đặt thiết lập như thế sao?”
Bởi vì luôn nghĩ đến nên số liệu mới không ngừng phát sinh, vì thế Finil đã sớm phân chia một khu vực độc lập trong cơ sở dữ liệu cá nhân, chuyên dùng để chứa đựng số liệu về Giang Từ.
Giang Từ nghe vậy, không thể không giật mình trong chốc lát.
Vũ khí hình người trước mắt cậu thật sự không hiểu nên mới hỏi vậy, nhưng chuyện đối phương hỏi trong cái nhìn của Giang Từ - người có thể lý giải được mà nói, thì không khác gì đang trực tiếp biểu đạt nỗi niềm nhớ nhung với cậu.
Giang Từ lắc đầu, nghiêm túc trả lời: “Không có.”
Câu trả lời này lại càng làm binh khí hình người khó hiểu hơn, nếu không phải thiết lập cố định thì tại sao hắn cứ không ngừng lặp đi lặp lại hành vi tương đồng như vậy.
Mỗi một việc mà người máy làm luôn rất có quy hoạch và mục đích, ví dụ như muốn đạt tới kết quả gì, trước tiên phải thiết lập kế hoạch như thế nào...
Mà hành vi mỗi ngày đều nghĩ đến thần sẽ không có bất kỳ kết quả gì, có thể nói là vô nghĩa, trong tình huống bình thường thì không nên có hành vi như vậy.
“Thế là tại sao?”
Giang Từ cảm thấy vấn đề này hơi khó trả lời, bởi vì điều này đồng nghĩa với việc bảo cậu giải thích chuyện tình cảm cho một người máy không có trái tim.
“Đây là nhớ nhung.” Giang Từ định nói đơn giản một chút, “Nhớ nhung là một loại tình cảm, tình cảm không giống như số liệu, cũng không giống như trình tự đã được định sẵn, tức là không thể khống chế nó được.”
Yên lặng lắng nghe, Finil mặt mày vô cảm đứng ở bên cạnh.
Làm quản lý giả của chủng tộc người máy, người máy trước mắt Giang Từ này là tồn tại duy nhất có thể được liệt vào cấp S, tất nhiên cũng là vũ khí hình người lợi hại nhất.
Thân thể hắn cũng lạnh như biểu tình, người máy không có trái tim biết rung động, càng không có nhiệt độ cơ thể ấm áp.
Thật ra tim đập và nhiệt độ cơ thể đều có thể bắt chước, chẳng qua là không quá cần thiết.
Finil nâng tay trái đặt lên ngực, tình cảm “Nhớ nhung” trong lời Giang Từ thường xuyên làm hắn sinh ra ảo giác rằng tim đang đập.
Không cố tình đi bắt chước, nhưng lại quả thật có cảm giác này, cho nên hắn chỉ có thể tính ra được một đáp án.
“Ta nhớ ngài rất nhiều.” Binh khí hình người lạnh băng đã nói vậy với Giang Từ.
----------Hết chương 29---------

*Giao diện giả thuyết: trông giống thế này (không tìm được hình nào nên dùng hình của sư tôn ghép tạm).