Lúc đến ký túc xá vừa hay cô quản lý chuẩn bị đóng cửa, Dương chào anh rồi nhanh chóng chạy vào, không quên cảm ơn cô quản lý nữa. Gia Minh nhìn bóng dáng cô gái nhỏ chạy đi, trong lòng có chút gì đó hơi hụt hẫng.
Đến khi bóng của cô thật sự biến mất trước tầm mắt của anh chiếc xe mới từ từ chuyển động. Sáng hôm sau Dương cùng hai cô bạn cùng phòng tiếp tục dọn đồ chuẩn bị cho hành trình học quân sự.
- Đêm qua có anh đẹp trai nào đó đưa cậu về không?
Hoàng Anh ngồi trên giường đánh game cũng nhảy xuống cùng tra hỏi:
- Khai mau, đến đâu rồi!
Tính cách ba người tuy khác nhau nhưng lại rất hợp, chơi mấy ngày liền thân. Đặc biệt ai cũng là con nhà có tiền, lại tính cách tốt nên xem như là hợp nhau về mọi thứ.
- Người ta có tên đàng hoàng, anh đẹp trai gì chứ! Với lại đến đâu là đến đâu chứ?
Đôi tay vẫn không dừng lại tiếp tục gấp áo quần. Thuận tiện giới thiệu sơ qua về Gia Minh.
Hoàng Anh chống cằm:
- Gia Minh ở công ty Thịnh Nam Gia sao, oa? Tóm lại quan hệ hai người là gì chứ?
Kiều Duyên cùng Hoàng Anh chống cằm nhìn Dương chăm chú, mong chờ câu trả lời.
Minh Dương làm chậm lại từ từ giải thích:
- Tớ ấy à, các cậu coi như là cô dâu tương lai định trước của anh ta đi. Và ngược lại, các cậu hiểu mà!
- Sau này hai người sẽ kết hôn nhưng cũng không nhất thiết có tình cảm. Kết hôn thương mại, tớ cũng không để tâm nhiều.
Kiều Duyên trố mắt:
- Gì chứ, thời đại nào rồi, cứ như con cái quý tộc hồi xưa nhỉ?
Hoàng Anh có chút kháng nghị với ý kiến Duyên:
- Cậu ngốc không hả? Tớ lại thấy bình thường, chị tớ hồi trước cũng vậy. Hai gia đình vốn môn đăng hộ đối, lại bổ trợ nhau trong kinh doanh. Mà nói chung việc này cũng khó nói thật!
Kiều Duyên vẫn cố chấp:
- Không được nha! Kết hôn là việc cả đời sao có thể qua loa được.Sống với nhau cả đời mà không có tình yêu thì gia đình sẽ như thế nào chứ!
Tình yêu? Cần để làm gì chứ, đến tình cảm thuần khiết từ bạn bè đến thích gần bảy năm trời còn bị biến chất thì tình yêu tính là gì chứ. Bảy năm đồng hành chỉ xa nhau hai năm mọi thứ đã thay đổi.
Khung cảnh cũng thế, lòng dạ con người cũng vậy. Một lần tan vỡ là quá đủ, vì sao còn cố chấp sống trong đau khổ chỉ vì hai chữ "Tình yêu" chứ?
Hôn nhân, chỉ cần hai người tôn trọng nhau, không thương tổn nhau, bình bình an an sống một đời một kiếp thật vui vẻ là được rồi.
Yêu càng nhiều đau càng nhiều, cô không muốn đặt cược trái tim khiếm khuyết của mình lên bàn cờ tình yêu một lần nữa. Quá mệt mỏi!
Hoàng Anh hoang mang lo lắng nhìn cô:
- Dương, cậu có sao không?
Minh Dương sững sờ, tay vô thức đưa lên mặt, nước mắt... đã rơi từ bao giờ. Với lấy túi khăn giấy, cô mau nhóng lau đi những giọt nước mắt đau thương vừa rơi ra.
- Không sao không sao! Tớ chỉ nhớ tới chút chuyện thôi.
Hoàng Anh cùng Kiều Duyên đưa mắt nhìn nhau, hiểu ý không tiếp tục nhắc đến chuyện này. Quen nhau cũng không tính là quá lâu, cũng không quá ngắn. Họ biết Dương từng có mối tình đẹp nhưng đó cũng là vết thương lớn nhất trong lòng cô. Vết thương có thể lành nhưng vết sẹo thì sẽ không.
Nó hiện diện như muốn nhắc nhở bản thân họ đã từng sai lầm như thế nào. Trái tim... luôn là nơi chịu tổn thương nhiều nhất.
Kiều Duyên thấy không khí có chút lắng động, mở miệng hóa giải sự gượng gạo.
- À đúng rồi! Nghe nói bên hồ Tây có tiệm ăn vặt mới khai trương. Tối nay mình đi đánh chén một bữa cuối cùng chứ?
- Được đấy! Đồng ý hai tay hai chân
Nói xong hai cô gái liền đưa mắt sang nhìn Dương. Cô mỉm cười: