Thân thể tôi run rẩy, gương mặt vốn đã tái nhợt của tôi nay lại thêm trắng bệch. Tôi đã quên, việc tôi chết đi không phải là bí mật, sẽ có một ngày anh biết được.
Tôi vỗ vỗ mặt của mình, cố trấn an bản thân. Dù sao, tôi cũng đã chết, chắc hẳn anh, cũng sẽ không quá bất ngờ đi?
Tôi âm thầm quan sát sắc mặt của anh, biểu cảm trên gương mặt anh vẫn lãnh đạm như cũ. Kết quả này, tôi cũng đã đoán được rồi. Chỉ là, dù sao cũng hơi hụt hẫng một chút.
Anh ấy, quả nhiên vẫn chán ghét tôi như vậy.
-
Hạ Thụy không hiểu, vì sao khi nghe tin An Ca qua đời, trái tim vốn đang bình lặng của hắn lại nổi lên âm ỉ, đáy lòng không nhịn được run lên từng đợt. Bàn tay hắn siết chặt, nhưng biểu cảm trên gương mặt vẫn là vẻ lãnh đạm của thường ngày.
Hắn tự trấn an bản thân, chẳng phải chỉ là một người con trai thôi sao? Không chừng hắn là đang thương hại cậu.
Thư ký Chu hỏi Hạ Thụy nên xử lí thế nào, mi mắt hắn rũ xuống, không nhanh không chậm nhả ra hai chữ: "Hỏa táng."
Điện thoại trong túi của hắn rung lên, là một dãy số lạ. Như có điều gì đó thôi thúc hắn, buộc hắn phải nhấc máy.
"Tần Hạ Thụy, rốt cuộc là cậu đã tổn thương An An bao nhiêu mới có thể khiến em ấy trở nên như thế?"
"Lục Viễn?"
An An sao? Thân thiết như vậy?
"Cậu gọi cho tôi chỉ để hỏi chuyện này?"
Hạ Thụy có chút mất kiên nhẫn, đáy lòng dâng lên một cỗ khó chịu mà ngay cả chính hắn cũng không nhận ra. Đột nhiên hắn cảm thấy có chút thoải mái, hệt như có một người nào đó luôn vì hắn mà xóa tan đi những cảm xúc không tốt.
"Rồi cậu sẽ phải hối hận vì những gì ngày hôm nay cậu đã làm."
Lục Viễn gằn từng chữ, dù chỉ là nói chuyện qua điện thoại, nhưng có thể biết được anh đã thật sự tức giận.
-
Tôi nghe thấy âm thanh của Viễn ca ở bên kia đầu dây điện thoại Hạ Thụy.
Viễn ca, là người cùng tôi lớn lên trong cô nhi viện. Anh ấy thật sự rất tốt, xem tôi như em trai ruột mà đối đãi. Chỉ là, khi tôi lên 10, anh được gia đình của mình nhận về.
Một tháng trước, tôi đã gặp lại anh.
Viễn ca thật sự lớn lên trông rất điển trai, không còn mang dáng vẻ ngây ngô như ngày còn bé. Anh trưởng thành hơn nhiều, chín chắn hơn nhiều, giọng nói cũng thật dễ nghe. Tôi không hiểu vì sao anh lại biết việc tôi và Hạ Thụy đã kết hôn, và tôi thì sống một cuộc sống cũng không dễ dàng gì cho cam. Anh hỏi tôi, vì sao lại yêu Hạ Thụy nhiều đến như vậy, tôi lúc đó, chỉ mỉm cười rồi nói:
"Em cũng không biết bản thân tại sao lại yêu Hạ Thụy nhiều đến như vậy, nhưng em biết, Hạ Thụy là tất cả đối với em. Đó có lẽ gọi là duyên phận."
Đúng, Hạ Thụy và tôi có duyên, lại không có phận.
Đau lòng nhất không phải là yêu đơn phương, mà là có được, nhưng không giữ được.
Tôi không thể giữ được trái tim của Hạ Thụy, cũng không thể chạy theo được bước chân anh ấy. Anh tựa như vì sao sáng lấp lánh trên bầu trời đêm tối tăm, còn tôi chỉ như một hạt cát bé nhỏ luôn ngước mắt lên ngắm nhìn vì sao đó.
Vì sao và hạt cát, chúng cách nhau cả một vũ trụ rộng lớn. Cũng như tôi và anh, cách nhau một khoảng cách thật dài.
Tôi thấy Hạ Thụy nhíu mày khi Viễn ca gọi tôi là An An. Tại sao anh lại nhíu mày, anh khó chịu ở đâu sao?
Tôi bay lại trước mặt anh, dù bây giờ anh chẳng nhìn thấy tôi, nhưng tôi không hiểu vì sao lại hồi hộp như thế, hệt như lần đầu tiên tôi thấy anh.
Lần đầu tiên tôi nhìn anh ở khoảng cách gần như vậy.
Tôi vươn tay ra vuốt mi tâm của anh, hy vọng cơn khó chịu của anh sẽ biến mất, lại tự lẩm bẩm một mình:
"Khó chịu mau bay đi, mau đi đi, đừng làm Hạ Thụy của tôi mệt mỏi, đừng làm Hạ Thụy của tôi mệt mỏi..."
Rồi không biết từ khi nào lại thành bốn chữ "Hạ Thụy của tôi", mặc dù anh ấy có lẽ mãi mãi sẽ không là của tôi. Nhưng mà tôi thích cách gọi này lắm, tôi mỉm cười gật gù.
Bỗng nhiên tôi nghe thấy giọng nói tức giận của Viễn ca ở đầu dây bên kia, anh ấy nói, Hạ Thụy sẽ phải hối hận vì những gì mà hôm nay anh đã làm.
Tôi suy nghĩ một chút, hối hận sao?
Hạ Thụy của tôi sẽ hối hận sao? Tôi nghĩ, có lẽ là sẽ không. Anh ấy làm như vậy, mới là bình thường.
Trái tim của tôi quặn thắt lại, cứ nghĩ chết rồi sẽ không còn đau nữa, nhưng hóa ra lại không giống với tưởng tượng của tôi một chút nào.
Ngày thứ 20 sau khi tôi chết, tôi thấy Hạ Thụy của tôi hình như ngủ không được ngon giấc. Dạo này lịch trình của anh đã không còn bận rộn như trước nữa, vì sao anh lại mất ngủ? Có chuyện gì làm anh bận lòng sao?
Nhìn Hạ Thụy như vậy, tôi thật sự rất đau lòng. Tôi chưa bao giờ thấy anh ấy trong bộ dạng như thế, tôi chết rồi, anh hẳn phải sống thật tốt chứ?
Nhìn xem, quầng thâm nơi mắt anh dày đặc rồi. Chắc là anh hay gặp phải ác mộng lắm nhỉ? Nếu cứ như vậy, Hạ Thụy của tôi sẽ kiệt sức mất.
Nếu như tôi và anh ấy không cãi nhau thì tốt rồi.
Nếu như tôi và anh ấy không ly hôn thì tốt rồi.
Nếu như tôi không dọn ra khỏi nhà anh ấy thì tốt rồi.
Nếu như...
Nhưng trên đời này lấy đâu hai chữ "nếu như" cơ chứ, cũng chẳng có thuốc hối hận.
-
Hạ Thụy quả thật dạo này ngủ có chút không an giấc. Tần suất hắn mơ thấy thiếu niên kia ngày càng nhiều.
Thiếu niên ấy vẫn như vậy, trên tay ôm một bó hướng dương, cổ tay chằng chịt những vết cắt xấu xí.
Thiếu niên ấy vẫn như vậy, trên môi nở nụ cười bi thương, vẫy tay nói lời vĩnh biệt với hắn.
Trong mơ, hắn thấy bản thân dường như đang khóc, hắn muốn vươn tay ra chạm vào thiếu niên đó, nhưng thất bại, thiếu niên đó ngày càng xa hắn.
Hắn cố gắng rất nhiều, cố gắng rất nhiều, nhưng lại chẳng thể với tới thiếu niên ấy.
*
Tác giả có lời muốn nói:
Mọi người đoán xem, giấc mơ của Tần Hạ Thụy mang ý nghĩa gì?
Spoil: Giấc mơ của Tần Hạ Thụy là một trong những chi tiết quan trọng, xuyên suốt cả bộ truyện.