Nhuận Ngọc để hai tay sau người, nhàn nhã bước về phía tinh đài. Trong chớp mắt mấy vạn năm cũng đã trôi qua. Thiên giới vẫn là Thiên giới lúc trước, thiên hà treo cao, quanh năm đều như đang trong mùa xuân, một chút cũng không thay đổi.
Không, những ngoại vật này vĩnh viễn không thay đổi, chỉ có nhân tâm dễ biến mà thôi.
Nhuận Ngọc nhìn về phía Tê Ngô Cung, thở dài một tiếng.
Hôm nay là ngày cuối cùng Húc Phượng niết bàn sống lại, bảy bảy bốn mươi chín ngày, Tê Ngô Cung được canh gác cẩn mật, Thiên Hậu không cho chàng tới gần một bước.
Nhuận Ngọc cũng không có bất cứ ác ý gì, giống như mỗi người anh trên thế gian này, chàng chỉ là bảo vệ người thân của mình.
Mấy vạn năm qua, chàng ngày ngày lớn lên, địch ý của Thiên Hậu với chàng cũng ngày ngày tăng lên. Đầu tiên là bất động thanh sắc xa lánh chèn ép chàng, sau đó thì hơi một chút biếm trích, răn dạy hai tiểu thần tiên đi theo chàng. Sau đó nữa, Thiên Hậu chỉ thiếu chút nữa là muốn giết chàng. Nếu không phải chàng không quá để ý, chỉ sợ vạn năm nay chàng dã sớm bị sự cô tịch này làm cho phát điên rồi.
Nhuận Ngọc đang định nhấc chân tiếp tục bước lên cầu thang, khóe mắt chợt thấy có ánh kiếm phía sau. Chàng nghiêng người tránh đi, trong tay nhanh chóng tạo thành một pháp quyết phức tạp.
Người đến là một hắc y che mặt, kiếm thế mạnh mẽ, chiêu nào cũng là trí mạng nhưng lại không mang theo nửa phần sát ý.
Sau hơn mười chiêu, Nhuận Ngọc có một chiêu đánh sai, cố tình lộ sơ hở, người hắc y rất vui, rút kiêm đâm lên, không ngờ lại bị Nhuận Ngọc chế trụ ngược lại.
Vải đen che mặt bị linh khí thổi bay, lộ ra một gương mặt mỹ diễm —— người đến đúng là Tuệ Hòa.
[ Nghi Phi: Mỹ diễm, mỹ là đẹp, diễm trong "diễm lệ", vẫn là đẹp. Đây là từ của tác giả ]
Hai người cùng cười, không nói gì, không hề mở miệng nhưng vẫn biết tâm ý của đối phương.
Nhuận Ngọc lui về phía sau nửa bước, nhẹ nhàng trêu chọc: "Mấy năm không thấy, khả năng của Tuệ Hòa tộc trưởng lại cao hơn một tầng, lần này không tồi, đã sắp bất phân thắng bại với ta."
Tuệ Hòa xoay chuyển cánh tay bị Nhuận Ngọc chế trụ: "Lần trước ba chiêu đã thua trong tay ngươi, ta vẫn luôn nhớ kỹ. Khi đi trấn thủ Vong Xuyên ta cũng không dám chậm trễ, chờ ngày trở về để cùng Dạ thần một lần nữa lãnh giáo."
"Có rất nhiều võ quan ưu tú đóng quân ở Vong Xuyên, bọn họ còn chưa đủ cho ngươi đánh hay sao?"
"Đừng nói đến bọn họ nữa, đánh với bọn họ chẳng khác nào đánh bao cát, một đám hệt như bao cát hình người vậy. Một chút kích thích cũng không có," nói, Tuệ Hòa nhìn Nhuận Ngọc từ trên xuống dưới, lộ ra vẻ mặt vừa lòng tán dương: "Hiện giờ nhìn khắp toàn Thiên giới cũng chỉ có Dạ thần mới chịu đánh nghiêm túc với ta."
"Chỉ tiếc Tuệ Hòa tu vi nông cạn, đến nay vẫn chưa từng thắng."
Mấy vạn năm qua, mỗi khi Tuệ Hòa tìm Nhuận Ngọc quyết đấu, cho dù là so kiếm, đánh lén hay so pháp thuật, so mười lần bại mười lần, tình hình chiến đấu thảm không nỡ nhìn, hoàn toàn không phù hợp với hình tượng bách chiến bách thắng của nàng.
Chỉ là Tuệ Hòa càng thua lại càng hăng, mỗi khi trở về Thiên giới báo cáo, việc đầu tiên nàng làm chính là tìm Nhuận Ngọc đánh một trận.
Vạn năm trước đây, Tuệ Hòa trở thành học trò của Thông Thiên giáo chủ, ba ngàn năm sau trở về Thiên giới. Lúc đó đang có đại chiến thần ma, Tuệ Hòa dùng sức lực của bản thân, một mình xông vào vòng vây của mười vạn ma quân, trong trăm vạn quân giết được thống soái Ma tộc, cứu được từ trong vòng vây Nhuận Ngọc. Tuệ Hòa một trận đã thành danh, từ đó đến mấy ngàn năm sau, nơi Tuệ Hòa đi đến, Ma tộc tránh xa ba thước.
Người của Ma tộc: Không tránh thật xa, không lẽ chờ bị bà cô thiêu chết sao? Chúng ta đánh với Thiên giới chỉ là muốn trong lúc hỗn loạn lấy chút thức ăn, có thức ăn cho qua mùa đông chúng ta sẽ lập tức trở về Ma giới. Nào ngờ bà cô này không hề làm theo lẽ thường, không nói hai lời đã đốt lửa, trong tay nàng còn có một đống bảo bối Thông Thiên giáo chủ cho, cái nào cũng có thể muốn ma mệnh. Còn nữa, ma quân nhà chúng ta chết quá thảm, giờ đây ta nhớ tới vẫn còn sợ, may mà ta đã chuồn trước rồi.
Tuệ Hòa cũng thuận lý thành chương mà tiếp quản quân quyền, từ đó đến 9000 năm sau, nàng mang binh đóng quân ở tiền tuyến Vong Xuyên, chỉ có ngày lễ trọng đại hoặc lễ mừng của Điểu tộc nàng mới có thể trở về Thiên giới.
[ Nghi Phi: "Thuận lý thành chương" là theo lẽ tự nhiên ấy ]
*****
"Lần này trở về ngươi ở lại bao lâu?"
"Ngay sau khi sinh nhật của dì kết thúc ra sẽ đi." Tuệ Hòa chỉnh lại vạt áo, dựa the ký ức của kiếp trước, lần niết bàn này của Húc Phượng sẽ vì sai lệch mà rơi vào Hoa giới, từ đó quen với Cẩm Mịch, liên tục làm ra một đống chuyện xấu. Thiên giới ngay lập tức sẽ loạn, nàng muốn chạy trốn đến thật xa. Dù sao bọn họ náo loạn gì cũng không liên quan đến Tuệ Hòa nàng. Ta không tin nếu thủy thần còn sống sẽ đồng ý gả Cẩm Mịch cho con của người giết mẹ nàng ta.
Một đời này, nàng không nhúng tay vào bất kỳ chuyện gì nhưng rất nhiều chuyện như thể đã được vận mệnh định là sẽ xảy ra, cũng như Nhuận Ngọc vẫn bị Thiên Hậu biếm xuống trần gian.
Khi hai người đang nói chuyện, một đám khí đen hướng thẳng tới Tê Ngô Cung, Nhuận Ngọc kêu một tiếng không ổn, định thi pháp đi đến. Tuệ Hòa kéo tay áo chàng: "Không được đi, ngươi làm sao biết đây không phải là một cái bẫy rập nhằm vào ngươi?"
Đây cũng là một nguyên nhân quan trọng khác khiến cho Tuệ Hòa phải trở về Thiên giới. Khi Húc Phượng trọng thương được Cẩm Mịch cứu, hắn chưa chào hỏi gì chủ nhân Hoa giới đã phá vỡ kết giới mang Cẩm Mịch đi, dẫn đến Hoa giới đem món nợ này tính với Điểu tộc, chặt đứt nguồn lương thực của Điểu tộc, cũng để lại một mầm tai họa chính hắn gieo xuống; Thiên Hậu vậy mà lại đem cái tội này vứt cho Nhuận Ngọc.
Mỗi lần nhớ tới những chim chóc đang sống sờ sờ lại bị chết đói vì không có thức ăn Tuệ Hòa lại tức giận đến mức đập nát bàn. Húc Phượng mặc kệ sống chết của hắn thì kệ hắn, nhưng không thêt liên lụy chim chóc vô tội của Điểu tộc. Một đời này tuy rằng nàng đã có chuẩn bị, sớm cổ vũ cày cấy dệt vải, dự trữ lương thực nhưng nàng vẫn không yên tâm, nhất định phải trở về Thiên giới một chuyến, nhân tiện lấy thêm một chút hảo cảm của Nhuận Ngọc.
"Tối hôm nay ngươi ở cùng với ta, không cho đi đến đâu hết. Ta đã dọn xong bàn cờ, chờ ngươi bày được đại trận sao trời thì chúng ta đi."
Mười ngón tay thon dài có chút lạnh lẽo đặt lên tay Tuệ Hòa: "Ta biết tâm ý của ngươi, nhưng Húc Phượng dù sao cũng là đệ đệ của ta, ta không thể trơ mắt nhìn hắn rơi vào nguy hiểm."
Nói xong, đẩy tay Tuệ Hòa ra, bay về phía Tê Ngô Cung.
"Cái đồ ngốc này!" Tuệ Hòa tức đến mức dậm chân, một lúc sau, ánh lửa ở Tê Ngô Cung rực sáng, một ngôi sao băng màu đỏ rơi từ trên Thiên giới xuống.
Không tốt, vẫn xảy ra chuyện. Tựa như là vận mệnh được định sẵn, những năm gần đây, cho dù nàng có cố gắng thay đổi như thế nào, rất nhiều chuyện từ kiếp trước vẫn xảy ra.
Tuệ Hòa nhanh chóng sử dụng thuật phân thân, chỉ một lúc sau từ giữa quầng sáng màu đỏ đã xuất hiện hai Tuệ Hòa giống nhau như đúc.
Tuệ Hòa nói với người giống hệt mình kia: "Húc Phượng biến mất, Ma tộc tất nhiên sẽ có thể dấy binh làm loạn bất cứ lúc nào, ta cần tự về trấn thủ tiền tuyến Vong Xuyên. Ngươi hãy mang theo lễ vật đến Hoa giới, tìm một tinh linh tên Cẩm Mịch, nhanh chóng đem Húc Phượng bình an trở về Thiên giới, nhất định phải nhanh lên, sau đó chúng ta sẽ gặp lại trước Cửu Tiêu Vân điện."
Đã biết được vị trí của Húc Phượng thì tìm người cũng không phải việc khó, Tuệ Hòa ở bên này trấn áp chúng ma Ma tộc đang ngo ngoe rục rịch, ở bên kia khi mang Húc Phượng chạy về Cửu Tiêu Vân điện đã tới được đúng lúc Thiên Hậu đang phán xử Nhuận Ngọc.
"Việc này không liên quan đến huynh trưởng, thỉnh phụ đế mẫu thần minh giám." Theo hướng âm thanh phát ra, Húc Phượng và Tuệ Hòa một trước một sau vội vã đi vào.
Nhìn thấy đứa con đã mấy chục ngày không rõ tung tích của mình nay xuất hiện trước mặt, Thiên Đế và Thiên Hậu đều thở phào nhẹ nhõm, không khí trong điện ngay lập tức nhẹ nhàng hẳn.
"Bẩm bệ hạ cùng nương nương, ngày đó khi việc xảy ra Tuệ Hòa vẫn luôn ở cùng Dạ thần, Tuệ Hòa có thể làm chứng việc này tuyệt đối không phải do Dạ thần, chắc chắn là do có kẻ bày ra hòng phá hỏng tình thân thiên gia, thỉnh bệ hạ cùng nương nương nắm rõ."
Nhuận Ngọc một mình quỳ trên mặt đất, đá ngọc dưới chân lạnh thấy xương, nhưng lời này của Tuệ Hòa lại tựa như một cốc chè, làm ấm áp tâm can.
Mọi người còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, Thiên Hậu đã nói ra lời đầy nghi ngờ: "Tuệ Hòa hàng năm điều binh ở tiền tuyến, từ khi nào lại có quan hệ tốt như vậy với Dạ thần?"
A, không ổn!
Tuệ Hòa sửng sốt, rồi sau đó nhanh chóng phản ứng lại: "Bẩm dì, ngày đó thần vốn là đi thăm Hỏa thần ở Tê Ngô Cung trước, trên đường đi gặp Dạ thần, nhất thời vui vẻ nên trò chuyện nhiều thêm hai câu."
Thiên Hậu nghe được lời này, sắc mặt có vài phần nhẹ hơn: "Thiên binh thiên tướng tìm hơn mười ngày cũng không có kết quả, Tuệ Hòa con làm sao tìm được Húc Phượng?"
Không xong, trong kịch bản không có cái này a, dì yêu quý của ta.
Dưới tình thế cấp bách, Tuệ Hòa vội vàng bịa chuyện nói: "Dì, ta ngưỡng mộ biểu ca đã lâu, ngày đêm trà không uống cơm không ăn thêu cho chàng một con phượng có thể tìm ra tung tích trên túi tiền, vậy nên lần này mới có thể biết được tung tích biểu ca."
Lời này ta nói xong cũng muốn đánh mình một cái.
Thiên Hậu nghe xong vui mừng quá đỗi, Tuệ Hòa là tiểu đệ tử của Thông Thiên giáo chủ, lại là cháu gái của mình, cưới nàng chẳng khác nào có được sự trợ giúp của toàn bộ tiệt giáo, thần tiên trong thiên hạ mười người thì đã có tám tiệt giáo, bà thật rất muốn tác thành cho nàng và Húc Phượng.
[ Nghi Phi: Xin lỗi, nhưng mà "tiệt giáo" là cái gì thế? ]
"Thật vậy không? Húc Phượng?"
Húc Phượng bị ca ca lạnh mặt nhéo eo một cái, vì lừa gạt Thiên Hậu nên không thể lo những điều khác, vội vàng nói phụ họa: "Đúng thật là như thế, lần này nhi thần có thể bình an trở về, ít nhiều là nhờ biểu muội."
Khuyên can mãi cuối cùng cũng lừa gạt cho qua được, Nhuận Ngọc và Húc Phượng nhận được lời khẳng định án này là án sai từ Thiên Đế. Ra khỏi Cửu Tiêu Vân điện, Nhuận Ngọc mặt lạnh như một khối băng đến từ địa ngục u minh, vừa nói vừa cười với Húc Phượng nhưng lại lạnh lùng với nàng.
Tuệ Hòa yên lặng sờ sờ cái mũi, một bụng ủy khuất, nàng có ý tốt cứu chàng ta, một tiếng cảm ơn cũng không có, hiện tại còn vứt cho mình cái sắc mặt này, Long tộc đều lươn lẹo như vậy sao? Dứt khoát không cần gọi ứng long nữa, đổi tên thành tắc kè hoa đi.
Nhìn huynh đệ hai người thân thân mật mật, trong lòng Tuệ Hòa có vài phần chua xót ủy khuất không rõ, quả nhiên cho dù mình đối xử tốt với hắn thế nào cũng không thể hơn được tình thâm huynh đệ gia đình, rốt cuộc nàng cũng chỉ là một người ngoài.
Vì thế, hai đương sự đều không biết được tình huống hiện tại, không hiểu sao lại đột nhiên rùng mình.
Đương Nhuận Ngọc rốt cuộc quay đầu lại, nhớ tới Tuệ Hòa phía sau, hỏi một câu có muốn cùng họ đi Ma giới một chuyến không. Tiểu long tước ngạo kiều của chàng hừ một tiếng, tỏ vẻ uy danh của bản công chúa truyền xa, toàn Ma giới đều biết nàng, không tiện xuất hiện ở Ma giới, hai anh em các ngươi tự đi đi thôi. Sau đó ưỡn thẳng ngực, ngẩng đầu lướt qua hai huynh đệ long phượng, không quay đầu lại đi về phía trước.
Nhuận Ngọc trong lòng yên lặng rơi lệ: Mỗi ngày đều trực đêm, còn tăng ca, khó lắm mới có được cơ hội đi chơi chung, ta chỉ muốn mang nàng đi Ma giới chơi một vòng ~~
Tác giả có lời muốn nói: Tái bút: Hệ thống thần thoại Trung Quốc khổng lồ lại hỗn loạn, khi ta tra tư liệu, ứng long là thời đại hoàng đế ghi lại, mà xưng hô Thiên Đế này cũng trong thần thoại thượng cổ, sau trận chiến phong thần mới xuất hiện xưng hô Ngọc Đế. Cái truyện này của ta dù sao cũng là đồng nhân Hương Mật, tình tiết và nhân vật vẫn chủ yếu ở trong Hương Mật, nên ta đặt giả thiết thời điểm này là trước trận chiến phong thần, thời kỳ thượng cổ hưng thịnh nhất. Ta muốn nhiều viết một chút về Thông Thiên giáo chủ nhưng rốt cuộc không phải sân nhà của giáo chủ, cho nên ông thật sự chỉ có thể xuất hiện ở chương trước một trước, nếu ta viết, ta đại khái sẽ viết CP Hồng Quân X Thông Thiên 2333333
Này bổn sẽ không quá dài, đại khái lại viết thượng năm sáu chương bộ dáng. Bò đi, ái các ngươi
[ Nghi Phi: Có thể bạn chưa biết, tác giả này chuyên viết đam:)+