“Con tiểu yêu nhà ngươi, ai nói với ngươi ta là quạ đen hả!”
Ta ngẩn người kinh ngạc nhìn hắn một lát, lúng ta lúng túng nói: “Lẽ nào, lẽ nào là một con ác là (hỉ thước thì nghe hay hơn nhưng 2 chữ ‘ác là’ khiến ta khoái hơn)?”
Sắc mặt Điểu nhi tái đi lườm ta một cái, nhưng không hề đáp lời ta. Ta thầm nghĩ im lặng đồng nghĩa với chấp nhận. Thầm nhủ, ta xem hắn là quạ đen, hắn lại xem ta là yêu quái, vậy coi như quá huề nhau rồi còn gì.
“Có nước suối không?” Ánh mắt bén ngót đảo qua một lượt rồi từ trên cao nhìn xuống dừng lại trên mặt ta.
“Đạo hữu hãy đi theo ta.” Mặc dù Điểu nhi này tính tình không được tốt cho lắm, thế nhưng chúng ta là trái cây đương nhiên không cùng đẳng cấp với một con chim, biết nghe lời chính là việc phải làm.
Trong đình của ta có một dòng suối nhỏ, quanh năm sương khói lượn lờ, lão Hồ thường khen: “Chỗ của Đào Đào quả thực là có thể sánh với thiên cung tiên cảnh.” Tuy ta nghĩ rằng lão Hồ vị tất đã lên đến thiên cung, nhưng đối với dòng suối của nhà mình cũng lấy làm hài lòng.
Con ác là kia nhìn thấy thanh tuyền, sắc mặt mới tươi tắn hơn một chút, vẫy tay một cái, trên tay liền xuất hiện một cái chén bạch ngọc có quai cầm, múc nửa chén nước suối, rồi “vọng-văn-vấn-thiết” một lúc y như phẩm trà rồi mới cho vào miệng, nhấm nháp một lúc mới nói: “Nước suối này cũng khá ngọt mát, miễn cưỡng cũng có thể uống.”
Chợt thấy trên đầu có cái gì kỳ kỳ, ngước mắt lên nhìn thì chính là con ác là đó đang cầm lấy búi tóc của ta mà nghịch, lại nói, búi tóc của ta bộ chơi vui lắm sao? Lẽ nào đây là “luyến vật phích” (*) trong truyền thuyết.
(*) tâm lý học: tiếng việt gọi là chứng ái vật
“Con tiểu yêu này, than thở cái gì vậy?”
Xem ra con ác là này trí nhớ còn tồi hơn cả lão Hồ rất nhiều, há mồm ngậm miệng đều gọi ta là tiểu yêu.
Ta ngồi xuống bờ suối, cởi giày cởi vớ, rồi ngâm chân vào dòng suối trong lành, cái mát lạnh sảng khoái lan thỏa thật thoải mái, đang lúc hai chân vung vẩy đạp nước rất là vui vẻ, thì thấy con ác là kia đen hết nửa bên mặt, “Nước suối này còn dùng để làm gì?”
Ta hết sức kinh ngạc, “Nước suối đương nhiên là dùng để rửa chân, tắm táp, giặt đồ.”
“Ngươi! …” sắc mặt con ác là lại từ đen chuyển sang đỏ, che miệng liền bắt đầu nôn khan, sau một lúc lửa giận phừng phừng xông về phía ta quá: “Tiểu yêu hoang dã, bẩn thỉu không chịu được!”
Ta không thể nào hiểu nổi, vừa nãy nói “ngọt mát” chính là hắn, bây giờ nói “bẩn thỉu” cũng là hắn, chim ác là quả thực là hỉ nộ vô thường a. Đúng là đáng khinh.
Con ác là kia đưa tay vỗ trán, day day thái dương, nói: “Bỏ đi.” Tiếp đó đảo mắt nhìn chung quanh một vòng, hỏi: “Nơi này có phải là hoa giới?”
“Đúng vậy.”
Đến lúc này, ta đại để có thể tóm lược như sau, ác là là một loại chim tính tình cổ quái, trí nhớ kém, luyến vật, hỉ nộ vô thường cộng thêm phản ứng chậm chạp.
Hắn lườm ta một cái, giơ tay vẫy đến một đám mây bảy màu, mắt thấy hắn sắp nhảy lên mây bay đi, ta mới hiểu ra hắn đang chuẩn bị rời khỏi hoa giới, liền chộp lấy ống tay áo của hắn mặt đầy ủy khuất, “Đạo hữu còn chưa báo đáp ân cứu mạng của ta đó.”
Hắn tự tiếu phi tiếu giật tay lại, hỏi ta: “Ồ? Chẳng biết ân công muốn ta báo đáp thế nào?”
Ta vặn vẹo mấy ngón tay suy nghĩ một chút, “Nếu ngươi đưa ta ra khỏi kết giới này đến thiên cung, ân tình này coi như xóa bỏ.”
Vừa dứt lời, thì ta lại bị hắn làm hiện nguyên hình, đang định oán giận, thì con ác là kia lại đặt ta vào lòng bàn tay ước chừng trọng lượng, nói: “Như vậy mang theo cũng không trở ngại gì.” Liền nhét ta vào ống tay áo rồi đằng vân bay đi.
Chẳng biết hắn bay đi bao xa, ta chỉ biết mình ở trong ống tay áo hắn lăn lông lốc hết trái rồi phải, hết phải rồi trái, từ trên xuống dưới, lại từ dưới lên trên, lăn nhiều đến mức đầu óc choáng váng vô cùng khó chịu.
Vừa dừng lại, liền nghe được một thanh âm kinh hỉ hét toáng lên: “Nhị điện hạ đã trở về! Nhị điện hạ đã trở về! Mau mau thông báo thượng đế bệ hạ!”
Ngay sau đó một trận ngũ vị tạp hương phấn hoa xộc vào tận phổi, một đống giọng nói đồng loạt vang lên: “Phượng quân đã đi đâu vậy? Thật đúng là làm bọn nô gia lo muốn chết!”
“Chỉ đi vòng vòng ở ngoại giới một hai ngày, khiến các mỹ nhân sợ hãi rồi.” Cái này là giọng con ác là, ta nhận ra.
Một giọng oán trách ủy mị nói tiếp: “Phượng quân thật là xấu, dọa nô gia lo lắng không yên.”
Lại nghe thấy một giọng nói già nua: “Chúc mừng nhị điện hạ niết bàn trùng sinh (sống lại). Chúng lão tiên hộ pháp bất lợi, thỉnh điện hạ trách phạt!”
Niết bàn? Ta mặc dù bị cấm trong thủy kính kiến thức không nhiều lắm, nhưng điển tịch đọc qua cũng không ít, cho nên vẫn hiểu được chỉ có phượng hoàng mới có câu nói “tắm lửa niết bàn” này, không khỏi có chút chấn động, nói như thế thì Điểu nhi này chính là một phượng hoàng thần điểu!
Hóa ra, lông chim đen thùi không nhất định là một con quạ đen, mà còn có thể là một con phượng hoàng bị thiêu rụi.
Mọi thứ chợt im ắng, mùi phấn hoa dần dần tán đi, lại nghe thấy con phượng hoàng kia nhỏ giọng đáp: “Việc này vốn không thể trách Liêu Nguyên Quân chư tiên, chỉ nghe cả đời làm trộm, chứ nào nghe cả đời phòng trộm. Câu nói này của phàm nhân, ta cho rằng thật là hữu lý.”
Nhưng cái con chim phượng hoàng kia lại không thèm bận tâm chỉ liếc ta một cái, “Chẳng qua là một con tiểu yêu muốn báo ân thôi.”
Lão thần tiên vuốt vuốt chòm râu dài dưới cằm, “Điện hạ có lòng nhân ái lương thiện, bản thân gặp nạn, nhưng vẫn không quên cứu tế thiên hạ.”
Ta căm giận muốn móc mắt của con Điểu nhi kia ra, sao không nói rõ “chủ vị tân định trạng bổ” (tức: chủ ngữ, vị ngữ,…), khiến ông lão này lại tưởng lầm là ta muốn báo ân cho hắn. Đang muốn mở miệng giải thích, thì một vị tiên quan từ ngoài cửa bay vào, kéo theo một thanh âm dài ngoằn có trật tự, tuyên: “Thượng đế bệ hạ tuyên Hỏa thần mau chóng yết kiến.”
“Húc Phượng lĩnh chỉ.” Phượng hoàng “khét” khiêm tốn cúi người ôm quyền, rồi xoay sang nói với lão thần tiên: “Liêu Nguyên Quân cũng đi cùng ta.” Rồi lại nói với vị tiên quan kia: “Huệ Hành Giả xin đi trước dẫn đường.”
Đoàn người chớp mắt đã đi sạch, chỉ còn lại một mình ta ngồi giữa căn phòng rộng thênh thang này cùng với bức hoành phi đề hai chữ “Tê Ngô” treo phía trên sảnh, ta nhìn nó, nó nhìn ta, chán ngán.
Ta phủi phủi xiêm y đứng dậy, bước ra ngoài cửa nhìn trái nhìn phải một lượt, lẽ nào đây chính là thiên cung? Cảnh vật chung quanh cũng không có gì đáng ngạc nhiên, chỉ là có thêm tầng tầng lớp lớp sương mù lượn lờ không tan mà thôi, khiến cho mặt đất ở dưới bị che lấp thoắt ẩn thoắt hiện, chỉ tổ làm người ta không nhìn rõ đường đi, bước thấp bước cao, đi lại rất là vất vả.
Lúc đó, ta vẫn còn chưa biết phàm là thần tiên hễ ra khỏi cửa thì đều dùng phép bay đi, đi bộ quả thật là một hành động trái với lẽ thường.
Lại nói đến khu vườn của con Phượng Hoàng kia thực sự rất rộng, nhưng chỉ có điều hoa cỏ đơn điệu nhàm chán, đếm tới đếm lui, tổng cộng có ba loại hoa: Phượng Tiên hoa (hoa bóng nước), Phượng Hoàng hoa (hoa phượng vĩ), Ngọc Phượng hoa. Thật là nghèo nàn.