Trì Tịnh là trẻ mồ côi được Mạc Văn Sơn, nhà điều hương nổi tiếng nhận nuôi, ông yêu thương cô như con gái ruột của mình. Mạc Văn Sơn đưa Trì Tịnh đi theo mình từ khi con nhỏ, để cô làm quen với các mùi hương, rồi dần dần bồi dưỡng cô thành một thiên tài điều chế. Khi trưởng thành, vẻ đẹp của Trì Tịnh bừng nở như những đóa hoa, là bông hoa quyến rũ nhất, tỏa hương nồng nàn nhất. Năm 18 tuổi, Trì Tịnh gặp Thư Luật. Nếu cô là một loài hoa, hẳn anh sẽ là một loại rượu mạnh nhất, chỉ cần uống nhầm một ánh mắt, cơn say theo cả đời người.
Thư Luật và Trì Tịnh giống như hai cực nam châm trái dấu, hấp dẫn, cuốn hút ánh mắt của đối phương, và rồi cùng ở bên nhau. Nhưng những năm ấy Thư Luật luôn bề bộn với công việc, những cuộc hẹn của cả hai càng thưa thớt, anh là một tổng giám đốc tinh anh tài ba luôn bận rộn, còn Trì Tịnh, ngoài đam mê, cô chẳng còn gì cả. Cô dần cảm thấy mình không đủ năng lực để ở bên anh, Trì Tịnh nghe theo lời của Mạc Văn Sơn, qua Pháp ba năm học điều chế chuyên sâu. Cái cô muốn, là khi trở lại, cô có đủ bản lĩnh để sánh vai cùng Thư Luật.
Lúc ở Pháp, bị kỳ thị, bị khinh thường, chỉ có một thân một mình, cô chưa bao giờ thấy sợ hãi. Thế nhưng cô lại sợ khi quay về chốn ấy, gặp lại anh, quan hệ của họ là gì, phải nói gì, liệu anh sẽ tha thứ cho cô chăng? Trì Tịnh có thể nhớ hơn một nghìn mùi hương, bất luận là thích hay không. Duy chỉ có một loại, thâm nhập xương tuỷ, đâm tim xuyên phổi, cô muốn quên cũng không thể quên. Mùi hương đó đặc biệt, độc nhất vô nhị, khiến cô chỉ khẽ ngửi liền cảm thấy hạnh phúc vô cùng. Không chỉ là mùi hương, mà còn là hình bóng, một bóng dáng khiến cô quyến luyến không thôi...