Sau đó Lâm Tiểu Khởi mới biết được phần sau của chuyện này, Tiết Giai mang theo đứa nhỏ nháo đến Giản gia, Giản gia biết được có nữ nhân sinh con cho Giản Thẩm Du vui vẻ, buộc Giản Thẩm Du trở về kết hôn với Tiết Giai, hơn nữa đồng ý để cho Giản Thẩm Du mang Mông Gia Gia về Giản gia nuôi dưỡng, bọn họ cho rằng đây đối với cha con Mông Lạc Dịch là vinh dự cao nhất, nhưng Giản Thẩm Du vừa cùng Mông Lạc Dịch nói ra một câu đã bị Mông Lạc Dịch chửi tới mất mặt, lệnh cưỡng chế gã đừng bao giờ tới tìm cha con bọn họ nữa.
Giản Thẩm Du mặc dù đối với Tiết Giai không có tình cảm gì, nhưng đối mặt với con ruột của mình coi như là có chút động dung, hắn ở trên người đứa nhỏ Tiết Giai sinh một chút xíu tìm kiếm bóng dáng Mông Gia Gia, năm đó thời điểm Mông Giai Giai 1-2 tuổi gã đối với Gia Gia có bao chán ghét hiện tại đối với đứa nhỏ kia lại có bấy nhiêu yêu thích, cha mẹ gã lại càng coi đứa nhỏ này làm thành bảo bối, còn thời thời khắc khắc đem Mông Gia Gia ra làm tài liệu dạy dỗ phản diện.
Giản Thẩm Du cũng nữa không còn mặt mũi đi tìm Mông Lạc Dịch thỉnh cầu tha thứ, sau khi kết hôn với Tiết Giai gã một lần nữa bắt đầu cuộc sống tình trường phiêu bạt trước kia, Tiết Giai đương nhiên không quản được gã, cha mẹ Giản gia cũng là mở một con mắt nhắm một con mắt.
Đương nhiên đây đều là chuyện sau đó.
Hiện tại Mông Lạc Dịch thoát khỏi Giản Thẩm Du không biết có bao cao hứng, hắn cố gắng không để ý chút phiền muộn trong lòng này, một lần nữa trải qua cuộc sống bận rộn mang theo con trai.
Mà Lâm Tiểu Khởi từ sau lần trước bị Tống Minh tới tìm một lần liền thấp tha thấp thỏm Tống Minh sẽ không buông tha cho trở lại tìm cậu, nhưng không tới mấy ngày cậu liền cảm thấy mình thật sự quá lo lắng rồi, Tống Minh cũng chỉ là đi tìm một lần kia, sau đó cũng không tới qua.
Trên thực tế Tống Minh rời khỏi thành phố Tử Hà không bao lâu liền bị mẹ hắn triệu hồi, Tống phu nhân để ý chính là nàng dâu nữ, cho dù Lâm Tiểu Vi nữ nhân không tốt như nào đi nữa cũng có thể sinh con, coi như hiện tại khoa học kỹ thuật tiên tiến có thể nam nam sinh tử bà cũng không đồng ý con trai cùng một nam nhân ở chung một chỗ, nhà bọn họ cũng là gia đình có mặt mũi, con trai thật sự muốn cưới một chàng dâu nói cái gì vậy chứ!
Vì vậy Tống phu nhân sợ Tống Minh tiếp tục ra ngoài cùng nam nhân phóng đãng tìm cớ gọi hắn về thành phố Tử Hà, Tống Minh mặc dù biết mẹ hắn đang nói dối, nhưng cũng không thể không trở về.
Lâm Tiểu Khởi không biết nguyên nhân, chỉ hy vọng hắn dưới tình huống công khai mình sớm có người yêu không tiếp tục tới quấy rối mình nữa, sau đó liền bỏ chuyện này qua một bên.
Cho tới lần đó Tần Tễ đón gió tẩy trần Lâm Tiểu Khởi bởi vì bận rộn tới thân thoát không ra liền không đi, mặc dù cậu không quả quá yên tâm, tình địch gì đó đều nên biến đi, bất quá Nguyên Uyên mang theo Bồng Hao, hơn nữa người tới không ít, ngay cả Kỳ Việt cùng Kỳ Phi Nhiên đều đi theo, trong đám người bọn họ có con không nhiều, có thể mang theo con tới cũng chỉ có một mình Nguyên Uyên, vì vậy Bồng Hao liền trở thành cái bánh thơm mọi người tranh nhau mang bé chơi đùa.
Tần Tễ kể từ sau khi thông qua điện thoại với Nguyên Uyên liền mất hết hi vọng, lần này mặc dù không gặp được Lâm Tiểu Khởi nhưng nhìn thấy đứa nhỏ trong truyền thuyết của hai người, hắn chua xót nhìn đưa nhỏ bộ dáng tương tự Nguyên Uyên, thật sự không muốn thừa nhận người mình vẫn luôn ái mộ bây giờ đã ở chung một chỗ cùng người khác.
Hắn nhìn thấy trên mặt Nguyên Uyên là vui vẻ và ấm áp chưa từng có, kể từ sau khi cha mẹ Nguyên Uyên xảy ra chuyện liền cũng không hề thấy qua anh cao hứng như vậy, vẫn luôn là gương mặt lạnh lùng, có lẽ mình đã liền nên biết khó mà lui.
Kha Tòng đi cùng hắn nhìn thấy Bồng Hao sắc mặt càng thêm khó coi, hắn biết Tần Tễ thích Nguyên Uyên mà không thể, nhưng hắn cũng thích Nguyên Uyên, sau khi Tần Tễ xuất ngoại hắn không lúc nào là không muốn nhân cơ hội đoạt lấy Nguyên Uyên, đáng tiếc vẫn không có cơ hội, mãi đến sự xuất hiện của Lâm Tiểu Khởi làm cho hứng nhận thấy được nguy hiểm, lúc này mới hướng về phía Tần Tễ mới trở về nước lấy lòng.
Tiệc đón gió (*) này mọi người trong lòng nghĩ như thế nào ngoài mặt lại là hòa thuận vui vẻ, đều là bọn bè mười mấy năm thậm chí hai mươi mấy năm, không cần thiết gây khó dễ với người khác.
((*) tiệc mời khách từ xa tới)
Ngoại trừ Kha Tòng không cam lòng, Tần Tễ hoàn toàn hết hy vọng.
Không quá hai ngày Kỳ Việt liền xông vào phòng làm việc của Lâm Tiểu Khởi.
"Sao thế?" Lâm Tiểu Khởi nhìn số liệu trên máy vi tính cũng không ngẩng đầu lên hỏi hắn, người này cả ngày dính chặt Kỳ Phi Nhiên, vô duyên vô cớ chạy đến tìm cậu nhất định có việc.
Kỳ Việt chán chường ngồi trên ghế không nói một lời, qua thật lâu mới nói với Lâm Tiểu Khởi: "Tớ cãi nhau với Phi Nhiên."
Ngữ khí hắn nói chuyện hết sức yếu ớt và ủy khuất, còn kèm theo một chút xíu run rẩy, Lâm Tiểu Khởi phảng phất lại nhìn thấy đại mập năm đó trong đại học ngồi xổm trên mặt đất khóc, nhưng cho dù khi đó Kỳ Việt cũng là gào khóc giống như đứa nhỏ, vẫn chưa bao giờ thất lạc qua như vậy.
Lâm Tiểu Khởi đem lực chú ý từ trên máy vi tính dời đi, cậu biết Kỳ Việt cho dù là trong 6 năm này trải qua tiếp tục thay đổi nhiều hơn nữa sâu trong nội tâm hắn cũng bất quá vẫn là tên mập hồi đó đau lòng không ai giúp đỡ kia, bất quá khiến cậu kinh ngạc là Kỳ Việt đối với Kỳ Phi Nhiên muốn gì được đó cũng sẽ cãi nhau với y, thật đúng là làm cho tầm mắt cậu mở rộng.
"Tại sao cãi nhau?"
"Còn không phải trong trường học có một tiểu tử thối không biết tốt xấu dám mơ ước Phi Nhiên, tớ bất quá nhiều hơn hai câu em ấy liền không cao hứng, rốt cuộc ai mới là người yêu của em ấy!" Vừa nhắc tới nguyên nhân cãi nhau Kỳ Việt liền nổi quạu, dục chiếm hữu của hắn đối với Kỳ Phi Nhiên người sáng suốt đều nhìn ra được, lại còn có mắt mù dám cướp người với hắn.
Lâm Tiểu Khởi im lặng, bất quá nếu để cậu biết có người mơ ước Nguyên Uyên trong lòng nhất định cũng không dễ chịu, giống như Tần Tễ kia, trời mới biết lần đó cậu không đi theo Nguyên Uyên có bao lo lắng, ngay cả công việc đều nhất không nổi tinh thần.
"Cậu khẳng định không chỉ nói nhiều hơn hai câu đi, có phải còn làm chuyện khác chọc cậu ấy mất hứng hay không?" Mặc dù thời gian cùng Kỳ Phi Nhiên quen biết không lâu, Lâm Tiểu Khởi cũng biết y không phải là loại người dễ dàng nổi giận, Kỳ Phi Nhiên đối nhân xử thế thành thục chu đáo, so với y Kỳ Việt càng giống một đứa nhỏ cả ngày cố tình gây sự.
Bị Lâm Tiểu Khởi vừa hỏi như vậy, Kỳ Việt nghi ngờ rầu rĩ cúi mặt bất đắc dĩ nói: "Tớ không phải cho người đi đánh tiểu tử kia một trận sao? Cũng không đả thương nó bao nghiêm trọng, nhiều nhất một tuần không xuống nổi giường mà thôi."
Lâm Tiểu Khởi hít vào một hơi: "Cậu điên rồi! Chỉ là mơ ước Kỳ Phi Nhiên cậu liền đánh người ta một tuần không xuống giường được, cậu cho rằng cậu là làm cái gì, đổi thành tớ tớ cũng cãi nhau với cậu như vậy, không, hai tuần không thèm nói chuyện với cậu!"
Cậu cũng biết Kỳ Việt không phải là người an phận, năm đó lúc đánh không lại người khác còn dám đánh nhau, huống chi hiện tại, người ấu trĩ như vậy cố tình gây sự như vậy cũng may là Kỳ Phi Nhiên chịu đựng được.
Kỳ Việt nhìn chằm chằm cậu: "Cậu cũng cho rằng tớ không nên đánh hắn ta? Nhưng hắn dám mơ ước bà xã tớ thật vất vả truy tới tay, tớ đời này hận nhất người khác cùng tớ đoạt Phi Nhiên, ai dám đoạt tớ liều mạng với hắn!"
Lâm Tiểu Khởi khoát khoát tay: "Tùy cậu, cậu không có mệnh sau này đem Kỳ Phi Nhiên để lại cho nam nhân khác đi, dù sao đối với cậu không trân trọng người của mình như vậy ai có thể tin tưởng cậu, được rồi, cậu nên làm gì thì làm đó đi, đừng quấy rầy tớ!"
Cậu cuối cùng coi như là hiểu Kỳ Phi Nhiên tại sao cãi nhau với Kỳ Việt, ai cũng không hi vọng người mình yêu không quý trọng sinh mạng, Kỳ Phi Nhiên tức không phải là Kỳ Việt đánh người kia, mà là hắn lựa chọn phương thức sai lầm đi đối phó người ta, đối với Kỳ Phi Nhiên mà nói y đã có người yêu, người khác theo đuổi đương nhiên sẽ không để ở trong lòng, nhưng nếu người yêu của mình ngược lại tiếp tục tới tìm đối phương phiền toái liền hỏng bét.
Kỳ Việt không rõ lo lắng của Kỳ Phi Nhiên là vì chính mình, chỉ cho là Kỳ Phi Nhiên đang bao che học sinh mơ ước y kia, dục chiếm hữu của hắn đối với Kỳ Phi Nhiên đạt tới cảnh giới nhất định, từ lúc ban đầu nhìn thấy Kỳ Phi Nhiên thích hắn liền từng chút tích lũy, mãi tới lúc vì y bị Kỳ gia đuổi tới nước ngoài, vượt qua năm năm không biết sống chết, từng chút tích lũy năng lực bản thân.
Đối với hắn mà nói Kỳ Phi Nhiên chỉ có thể là của một mình hắn, bất kỳ ái bên ngoài mơ ước người của hắn đều phải bị tiêu diệt, bất kể là lúc hắn rất nhiều năm trước không thể ra sức hay là hiện tại có thể đủ cùng Kỳ Phi Nhiên sóng vai đều là như thế.
Kỳ Việt chơi xấu ở chỗ Lâm Tiểu Khởi không đi, cứ đợi tới lúc Lâm Tiểu Khởi buổi tối tăng ca tới khuya chuẩn bị tam làm Kỳ Việt vẫn ngồi trong phòng làm việc của Lâm Tiểu Khởi.
"Cậu đây là muốn qua đêm ở chỗ này?" Thu thập đồ đứng dậy chuẩn bị rời đi, thật là quá không bình thường, cho dù hai người cãi nhau giận dỗi Kỳ Việt cũng không tới nỗi không trở về nhà.
Thấy cậu muốn đi, Kỳ Việt biệt biệt nữu nữu nói: "Cậu đi đi, buổi tối tớ liền ngủ ở đây."
Nói xong đem chăn lông trong phòng làm việc của Lâm Tiểu Khởi đi về phía trên ghế sa lon trải ra một cái, làm bộ liền muốn cởi quần áo: "Sáng mai đừng quên mang điểm tâm cho tớ, còn có nhớ mang cho tớ một bộ quần áo, bộ này đã đầy nếp nhăn rồi."
Lâm Tiểu Khởi run rẩy tay chỉ chỉ vào hắn: "Cậu thật đúng là vô lại ở đây không đi! Tớ muốn gọi điện thoại cho Kỳ Phi Nhiên, để cho cậu ấy nhìn một chút bộ dạng cố tình gây sự này của cậu!"
Nói xong cũng chuẩn bị rút điện thoại ra, Kỳ Việt thấy thế một cái cướp điện thoại của cậu đi: "Tớ liền ở chỗ của cậu ngốc một ngày, để cho tớ yên lặng chút, tớ đảm bảo ngày mai sẽ đi."
Lâm Tiểu Khởi bất đắc dĩ nhìn một bộ dáng đáng thương của hắn: "Chỗ này của tớ cũng không phải khách sạn năm sao, cậu tới mức ấy ư, tớ nhớ cậu trước kia đối với tiêu chuẩn cuộc sống yêu cầu rất cao a, như thế nào hiện tại ngay cả một gian phòng làm việc cũng có thể chấp nhận ngủ một đêm."
Kỳ Việt rầu rĩ không vui, Lâm Tiểu Khởi không thể làm gì khác hơn là kéo cánh tay của hắn đi ra ngoài: "Người bao lớn rồi còn giận rỗi, ấu trĩ như vậy không trách được Kỳ Phi Nhiên không muốn cậu, người ưu tú như cậu ấy đương nhiên không thể thiếu người theo đuổi, nhưng cậu có thể đem từng người đối với cậu ấy có hảo cảm đều đánh một trận sao? Cậu muốn làm chính là để cho cậu ấy cảm giác cùng một chỗ với cậu là đáng giá, mà không phải cậu vĩnh viễn giống như một đứa nhỏ ấu trĩ cần y dỗ dành, ngay cả người tính tính tốt hơn nữa cũng có thể bị cậu chọc tức mà chạy."
Kỳ Việt trong lòng biết Lâm Tiểu Khởi nói một chút cũng không sai, nhưng hắn khống chế không được tính tình của mình. Hắn theo Lâm Tiểu Khởi cùng nhau xuống lầu, Nguyên Uyên ở dưới lầu công ty bọn họ chờ, bởi vì Lâm Tiểu Khởi thường xuyên tăng ca Nguyên Uyên liền đem thời gian công việc của mình điều chỉnh giống như của cậu, mỗi tối tan việc đều muốn lái xe tới đây đón cậu.
Lâm Tiểu Khởi kéo Kỳ Việt đi qua nhét vào trong xe Nguyên Uyên, Nguyên Uyên thấy bộ dáng ủ rũ của hắn hừ lạnh một tiếng, đối với chuyện người này ở trong phòng làm việc của Tiểu Khởi nhà anh một ngày rất không hài lòng.
"Ném hắn ở đâu?" Nguyên Uyên chỉ vào Kỳ Việt hỏi Lâm Tiểu Khởi.
"Tìm khách sạn gần đây ném cậu ta đi, nhìn bộ dáng si ngốc của cậu ta đừng để cho người khác lừa mất." Phòng trong nhà Lâm Tiểu Khởi không đủ khách ở, lúc cậu mua nhà cũng không nghĩ tới trong nhà sẽ có khách.
Kỳ Việt không nói một lời tùy bọn cậu quyết định nơi tối nay mình tới, cậu từ sau hôm nay cãi nhau với Kỳ Phi Nhiên trong lòng liền rất nóng nảy, cho dù không có biểu hiện ra nhưng hắn biết tính khí của mình châm lửa liền cháy, đây là di chứng tàn khốc năm năm kia lưu lại, hắn không dám trở về đối mặt với Kỳ Phi Nhiên, sợ mình sẽ không cẩn thận tổn thương tới y.