Huyền Vũ Dạ Nguyệt

Chương 43: Thâm tàng bất lộ



“Bình thường đệ không cư xử như vậy” Đông Phương Triển đuổi kịp Âu Nhã Vỹ, chiết phiến phe phẩy trước ngực, ung dung nói, tựa tiếu phi tiếu.

Cười nhạt nhẽo, Âu Nhã Vỹ không đáp lại, chỉ âm thầm đi trên con đường của mình, bất chợt hắn cảm thấy thân thể nặng nề, ánh sáng xung quanh đều phụt tắt, con đường chỉ còn lại mỗi hắn.

“Đệ không sao chứ?” đỡ lấy bóng dáng đứng không vững của Âu Nhã Vỹ, Đông Phương Triển nhăn mày hỏi.

Vẫn nụ cười bất đắc dĩ, trông có vẻ thực đau khổ và bi thảm “Cuối cùng có chuyện gì xảy ra với đệ, có biết Huyền Vũ –tam tiểu thơ thực lo cho ngươi?”

Đông Phương Triển hỏi mãi mà Âu Nhã Vỹ không trả lời, bất đắc dĩ Đông Phương Triển liền kế kích tướng, mấp mấy miệng, Âu Nhã Vỹ yếu ớt nói “Nàng đã có ý trung nhân”

“Sao cơ?” Đông Phương Triển ngạc nhiên, lại hỏi “Làm sao nhà ngươi biết?”

Âu Nhã Vỹ nhếch mép cười thê lương “Có biết sợi bạch ngọc kia có lai lịch thế nào không”

Đông Phương Triển liền lắc đầu “Truyền thuyết về Bạch Ngọc gia nói rằng: chỉ cần một nam nhân tình nguyện trao tặng ‘Thiên Tình Bạch Ngọc Lưu Ly’ đính vật định ước cho nữ nhân thì chứng tỏ nam nhân kia là thật tâm và nữ nhân kia cũng sẽ thành tâm mà đi yêu nam nhân kia”

“Thiên Tình Bạch Ngọc Lưu Ly” Đông Phương Triển lẩm bẩm nói lại, Âu Nhã sau khi nói xong thấy hắn thắc mắc liền giải đáp “Thiên Tình Bạch Ngọc Lưu Ly bắt nguồn từ người Bạch Ngọc gia, bao gồm: hai ban chỉ, một ban chỉ màu lam có chữ ‘Thiên’, ban chỉ màu bạch còn lại khắc chữ ‘Tình’ cũng chính là sợi lắc tay của Huyền Vũ Dạ Nguyệt”

Nhắc tới tên nàng, lòng Âu Nhã Vỹ quặn đau, cuối cùng lang quân của nàng là ai? Hắn có quen biết người đó chứ? Nghĩ tới đây khuôn mặt Âu Nhã Vỹ hiện đầy đau khổ.

Đông Phương Triển là người nói một hiểu hai liền thở dài, khoác tay lên vai của Âu Nhã Vỹ, tiêu sái nói “Có biết tiêu chí của huynh: Không vì một nhánh cây mà bỏ rơi khu rừng?”

Âu Nhã Vỹ thực không cười nổi, hắn chỉ nói “Bồi đệ đi thưởng rượu”

“Hảo, nhất túy giải thiên sầu” Đông Phương Triển sảng khoái nói.

……

Tiếng ve kêu khắp nơi, thỉnh thoảng có một vài ngôi sao sáng lấp lánh.

Hiện trên mái ngói là hai bóng dáng đang mặc dạ hành y luôn quanh quẩn trên đó, một bóng dáng đang dõng dạc bước tới, bất chợt nhăn mày.

Hai bóng dáng liền bỏ của chạy lấy người, lập tức thu hút được sự chú ý của bạch y nữ tử, đêm đã về, sương se lạnh, giữa một con phố vắng có hai bóng dáng bỏ chạy, đột nhiên có một bóng đen từ đỉnh đầu vụt qua.

“Còn muốn chạy” Huyền Vũ Dạ Nguyệt nhanh nhẹn liền rút Huyết Trâm trên đỉnh đầu xuống biến thành Huyết kiếm chặn bước đi của hai hắc y nhân,

Hai hắc y nhân hết đường tẩu liền nhìn nhau như hỏi ý kiến rồi hướng tới Huyền Vũ Dạ Nguyệt, nói “Chúng ta nước sông không phạm nước giếng, ngươi không nên làm càn”

Nhoẻn môi cười tà tứ, nàng kiêu ngạo cùng họ lý luận “Ai nói chúng ta ‘Nước sông không phạm nước giếng’, ngươi lén lút trên mái nhà của Huyền Vũ gia, ta – thân là người của Huyền Vũ gia, ngươi nói xem chúng ta có liên quan tới nhau không?”

Cắn chặt môi, một hắc y nhân không giữ được vẻ bình tĩnh liền nói “Nha đầu kia, cuối cùng nhà ngươi muốn gì”

Dáng vẻ yêu nghiệt, phong thái chững trạc, nàng ảm đạm nói “Các ngươi có nghe dạo gần đây Huyền Vũ –nhị tiểu thơ mắc phải bạo bệnh”

“Liên quan gì ta” hắc y nhân nhăn mày tỏ vẻ không hiểu.

Cười một cách nhu tình, mặt dù khuôn mặt nàng bình thường, nhưng nhân cách của nàng tuyệt không bình thường, tựa như nữ vương tư thái cao ngạo, oai phong lẫm liệt khiến cho hai hắc y nhân lộ ra chút muộn phiền cùng hoảng loạn.

“Đêm khuya bái phỏng, ăn mặc như vậy còn lén lén lút lút, ngươi nói đi, thực không liên quan ngươi?” giọng nói tuy mềm mỏng nhưng tuyệt đối có sức đe dọa.

“Ta thật không hiểu ngươi có ý gì!” một giọt mồ hôi từ vành thái dương khẽ chảy xuống, hắc y nhân khó hiểu đáp.

Hắc y nhân phía sau cũng lên tiếng “Yêu nữ, ngươi muốn nói gì”

“Thực không biết?” nhăn mày lại, nàng ảm đạm hỏi, có vẻ như họ không phải người mà nàng tìm, nhưng là, nhưng là, thà giết lầm không bỏ sót “Ta không cần biết các ngươi có phải kẻ hạ độc tỷ tỷ ta không, nhưng ta nói cho các ngươi biết một ngày ta không làm sáng tỏ mọi việc, hai ngươi tuyệt đối không được bước chân ra khỏi thành”

“Nữ nha đầu kia ngươi thực ngạo mạn” hắc y nhân hừ lạnh ra tiếng, lộ rõ sự khinh thường, nhoẻn môi cười tà tứ, nàng đáp “Để xem ta có đủ ngạo mạn chưa”

Dứt lời đôi bên liền giao chiến với nhau, tuy nàng không tự giải huyệt đạo khắc chế nội công của mình nhưng võ công tầm thường của nàng có thể khiến hai hắc y nhân trở tay không kịp,

Đang thừa thắng xông lên thì có một kim châm vô hình từ đằng sau tiến thẳng tới bả lưng của nàng, rất may có một kim châm khác xuất hiện làm lạc hướng kim châm lạnh lẽo kia, hai kim châm không hẹn cùng hộ ngộ, cắm vào vách gỗ kế bên “Phập”

Nàng có chút phân tâm, nắm lấy cơ hội hắc y nhân liền vung kiếm, nàng vội tránh, nhưng cũng tránh không kịp, nhát kiếm lạnh lẽo lướt qua cánh tay của nàng, khẽ rên lên tiếng, nàng lùi lại vài ba bước.

Một bóng dáng lướt qua đầu nàng, nhẹ nhàng như một tiên tử đáp lên nhánh cây mọc ra bên đường, một lão bà bà đeo mạn che mặt, nhưng lộ rõ thế mạnh của mình.

“Vương bà bà” hai hắc y nhân hớn hở gọi, Vương bà bà lạnh nhạt gật đầu, hướng tới Huyền Vũ Dạ Nguyệt “Nha đầu, họ không phạm ngươi, ngươi lại phạm họ, ngươi biết ngươi có tội gì”

Nếu là kẻ khác thì sợ đến run cầm cập nhưng nàng là ai cơ chứ, hừ, Huyết Trâm được biến thành một cây kẹp nhỏ, nàng hướng tới vách tường gỗ kẹp lấy kim châm lên thử ngửi, rồi nhếch mép cười trừ “Bằng chứng đầy đủ, các ngươi còn dám chối tội?”

“Ngươi là đồ đệ của tam lão quỷ” Vương bà bà kinh ngạc hỏi, vênh mặt lên, nàng đáp trả “Ngươi nghĩ sao”

Vương bà bà liền cười điên loạn “Ngươi từng nghe qua câu: Cha nợ con trả”

Mày khẽ nhếch lên, nàng cười nhạt “Hóa ra ngươi có thù với tam lão sư phụ của ta” (Một đời làm thấy suốt đời làm thầy, mà thầy cô thường ví như cha mẹ thứ hai)

“Đúng, nhưng mà chuyện này Vương bà bà –ta, tạm gác lại sau, mắc công người giang hồ lại cho rằng Vương bà bà –ta, tiền bối lại lạm sát tiểu bối như ngươi”

“Ta không cần biết ai tiền bối và tiểu bối chỉ cần biết các ngươi mau giao ra thuốc giải độc cho tỷ tỷ ta” bình sinh ta ghét ai vòng vo tam quốc

“Đã nói bọn ta không hạ độc” hắc y nhân không phục cũng lên tiếng phản bác, Vương bà bà liền hừ lạnh, hắc y nhân nhận ra mình luống cuống liền lùi về phía sau vài bước.

“Ngươi là một nhân tài, rất tiếc, ngươi quá nhiều chuyện, biết quá nhiều rồi” Vương bà bà lạnh lùng nhìn thẳng nàng, nói.

Cười lạnh, nàng cũng kiêu ngạo không kém phần nào Vương bà bà nói “Hôm nay các ngươi không giao ra thuốc giải cũng đừng hòng – sống”

Dứt lời Vương bà bà liền vọt tới bên cạnh nàng, nàng cũng không chịu thua liền tránh né một trưởng, bất chợt xuất hiện một lưỡi lam nhọn sắc bén xoẹt ngang, nàng liền cong người ra sau, một chân trụ đất, chân kia duỗi thẳng ra để tự cân bằng, nếu không giờ này nàng bị chia đôi ra, thủ đoạn quả tàn độc.

Ép sát lưỡi lam nhọn dưới cánh tay, Vương bà bà mặc dù tuổi trẻ không còn, nhưng sức lực lại đầy đủ, hung hăng chém tới, nàng né được đòn này, nhưng Vương bà bà thủ đoạn ngoan độc toàn dấu ám khí, tay này vươn tới tay kia lột ra dao răm nhỏ sắc nhọn hướng tới bụng dưới nàng mà đâm.

“Keng” một trường kiếm để ngang lên che chắn cho nàng khỏi bị tổn thương, khẽ nhìn người tương trợ mình là một lam y nhân, kế bên lại xuất hiện thêm một lam y nhân, cả hai cùng đẩy lùi nàng ra sau, thân mình họ cùng trường kiếm tiến tới.

Hai hắc y nhân cũng vội vào cuộc tương trợ, năm người cùng hợp lại tạo nên một cuộc ẩu đả khí thế, nàng nhăn mày, chẳng lẽ họ là người của <Thiên Cơ Các>? Chỉ vì nàng giấu hết nội công đi, nên không khác gì một kẻ bình thường cả, không nghe được tiếng bước chân của kẻ khác cũng không vận được nội lực.

Khí tụ đan điền, bàn tay khẽ lật xuống, một luồn khí nóng xông lên người, nàng liền nhanh nhẹn lôi một lam y nhân lùi ra phía sau, nhưng lam y nhân khác lại bị Vương bà bà tóm được, bàn tay già nua bóp chặt yết hầu của lam y nhân

Ta liền dừng lại cước bộ, phản ứng lanh lẹ, thay đổi 180 độ, giơ hai tay lên “Hảo, ta đầu hàng”

Cười khinh bỉ ra mặt, Vương bà bà liền nói “Nhưng giờ đây Vương bà bà – ta lại không có ý định chừa cho ngươi cùng họ một mạng”

“Làm người không nên tuyệt tình quá!” nàng trở về dáng vẻ như một tiểu thái giám a dua nịnh nót, khuôn mặt luôn giữ được nụ cười vô sỉ, như thế nào mà nàng có thể thay đổi sắc mặt nhanh như thế!

“Cô nương, tại hạ đa tạ tâm ý của cô nương nhưng thân là nam tử hán đại trượng phu, tại hạ không cần cô nương phải khẩn cầu” lam y sĩ nhân nghĩa nói, ta liền nhăn mày, như thế nào nam tử hán lại ngốc nghếch thích tìm tử lộ?

Bất chợt Vương bà bà tăng thêm lực siết, ta liền nói “Ấy, Vương bà bà là tiền bối không nên quá chấp nhất kẻ tiểu bối, để giang hồ biết được thực không có lợi cho bà bà”

Khuôn mặt già nua khẽ nhăn lại “Ngươi là gì của <Thiên Cơ Các>”

Gãi gãi đầu, hai tay ta dang ra, lộ ra vẻ không biết, Vương bà bà càng tăng thêm lực siết ở yết hầu, ta nhanh nhẹn đi tới, một tay chém vào cánh tay già nua ác độc đang giữa lấy yết hầu của lam y nhân ra.

Cười nhạt “Kẻ nào mạo phạm ta, đều phải chết” là ngươi bất nhân, ta bất nghĩa, một luồn khí nhẹ tụ trên tay liền hướng tới Vương bà bà công kích.

Trở tay không kịp Vương bà bà liền hưởng hết một chưởng, nàng tốc chiến tốc thắng liền xông lên, xuất thủ càng nhanh, khiến cho Vương bà bà thần trí hoảng loạn không tự nhiên bị nàng chưởng thêm một chưởng “Khục” liền ói ra ngụm máu.

Hai hắc y nhân liền đỡ lấy bóng dáng của Vương bà bà, nhưng nàng ngoan độc, ngắm tới con mồi tuyệt không buông tha, trên chiến trường không nhận tình thân chính là bài học đầu tiên nàng học được ở chú nuôi của nàng.

Chân nàng nhanh nhẹn, cả người nàng phát ra hàn khí uy nghiêm, như sát thần đòi mạng, trong phút chốc cận kề cái chết thì một thanh âm mềm yếu, vô lực quen thuộc từ phía trước truyền tới “Dừng tay”

Tay nàng như độc trảo đang muốn hấp trên đỉnh đầu của Vương bà bà, thì dừng lại hạnh động “Tỷ tỷ” nàng kinh ngạc, khẽ gọi

Huyền Vũ Dạ Tuyết khuôn mặt xanh xao, hơi thở yếu ớt tiến tới nàng, nói “Họ là bằng hữu của tỷ”

“Bằng hữu?” ta kinh hách tới độ muốn nhảy dựng lên, không ngoại trừ nàng mà hai lam y nhân ở phía sau cũng ngạc nhiên không kém phần nàng.

Huyền Vũ Dạ Tuyết liền gật đầu, lộ ra dáng vẻ yếu đuối của một nữ nhân nhu nhược “Chẳng qua là tháng trước tỷ lỡ tay chạm vào độc châm của Vương bà bà nên mới bị trúng độc, họ đêm khuya bái phỏng là xem thử có cách nào cứu giúp tỷ tỷ không”

Câu giải thích hợp tình hợp lý, nhưng là…., khẽ thở nhẹ, nếu là kẻ khác nàng tuyệt đối không niệm tình buông tha, nhưng người này lại là mỹ nhân tỷ tỷ, nên nàng ‘cho qua’, hướng tới họ, dù không tâm không muốn nhưng vẫn thốt nên hai chữ “Xin lỗi”

Vương bà bà được hai hắc y nhân đỡ dậy liền hướng tới Huyền Vũ Dạ Tuyết gật đầu rồi phi thân đi, bấy giờ hai lam y nhân cũng đã biến mất một cách kỳ lạ, còn nàng thì đỡ Huyền Vũ Dạ Tuyết đi về.

Mặc dù nàng không nói, nhưng thâm tâm của nàng vẫn đang suy nghĩ, có cái gì đó thật không ổn.