Huyền Bắc Vũ rã rời trở lại Thiên Đình, bị Khanh Nguyệt Tước tóm ở ngoài Doanh Nguyệt Cung, chột dạ không dám nhìn về phía Khanh Nguyệt Tước.
Khanh Nguyệt Tước bất đắc dĩ thở dài, hỏi: “Nếu tiếc nuối sao không quang minh chính đại đến xem.”
Chân Huyền Bắc Vũ vẽ vòng tròn trên đất, sợ Khanh Nguyệt Tước phát hiện.
Sao có thể không phát hiện cảm xúc của chàng chứ, Khanh Nguyệt Tước lần nữa than thở: “Kinh Tả Lễ tính tính khá tốt.”
Ừ, ngươi không biết hiện tại nàng thế nào.
“Kết duyên với ngươi cũng không tính là thiệt.”
Ừ, coi như ta trèo cao?
“Dù sao đã từng là ân nhân của ngươi, truyền ra cũng là một câu chuyện hay.”
Huyền Bắc Vũ im lặng không nói.
Nếu không khuyên nổi Huyền Bắc Vũ, Khanh Nguyệt Tước cũng không muốn nói thêm gì nữa, muốn đi về Doanh Nguyệt Cung trước.
Trước khi đi, Khanh Nguyệt Tước không nhẫn nại, yếu ớt than thở: “Mạng của người phàm rất ngắn, ngươi không đi gặp nữa, kiếp sau vẫn phải gặp nàng, một đời quấn quanh một đời, quấn quanh đến cuối, không chết không thôi.”
Huyền Bắc Vũ rơi vào trầm tư, không cách nào tự kiềm chế.
“Ngươi không tránh được.” Khanh Nguyệt Tước kết luận như chặt đinh chém sắt, nhưng Huyền Bắc Vũ cũng không muốn tin.
Mặc dù đã trở về nhưng Huyền Bắc Vũ lại không làm gì, cả ngày chỉ ngồi ôm Kính Linh Nguyệt, si ngốc nhìn Kinh Tả Lễ sướng vui đau buồn ở một đầu khác, bị vui buồn của nàng tác động đến suy nghĩ.
Luôn nói rùa đen phản ứng ngu dốt, bây giờ mới có thể biết là kết cục của chẳng muốn động não, Khanh Nguyệt Tước căm giận suy nghĩ.
Cho dù bất đắc dĩ, cũng không có kế nào khả thi, chuyện như vậy, ngoại trừ chính chủ tỉnh ngộ, chứ không ai có biện pháp gì, đơn giản là lo lắng suông thôi.
Chung quy là không thể nhịn được nữa.
Khanh Nguyệt Tước thở phì phò chống nạnh, muốn mời Huyền Bắc Vũ không làm việc lại chiếm cứ nơi này đi ra ngoài, sau khi hiểu rõ thì lại trở về. Có thể nhìn thấy dáng vẻ chàng hồn vía lên mây, khó tránh khỏi lòng sinh không đành lòng, nói chuyện nể mặt rất nhiều.
Bất đắc dĩ muốn khuyên nhủ: “Ngươi cứ như vậy cả ngày cũng không phải là cách.”
Long Yển Nguyệt rảnh rỗi ở bên cạnh nhìn thấy có thể hóng chuyện, nhanh chóng đi tới, lạnh giọng nói: “Cả ngày buồn bã ỉu xìu, mặc dù trở lại nhưng vẫn là chúng ta làm việc.”
Huyền Bắc Vũ gối lên cánh tay gục xuống bàn, hiếm thấy trợn trắng mắt một cái mặc kệ Long Yển Nguyệt, vẫn như cũ không nói gì.
“Hạ phàm trả ơn một chuyến, trả ơn xong thì hồn cũng đi theo.” Giọng điệu Long Yển Nguyệt giống như chú Tư ông Chín trong phố, chỉ thiếu mỗi hạt dưa mà thôi.
Khanh Nguyệt Tước bất đắc dĩ nói: “Nếu không ngươi lại về tìm nàng ấy?”
“Nếu ta nói.” Long Yển Nguyệt the thé giọng học theo tiếng của Kinh Tả Lễ: “Người ta còn không muốn gặp hắn đâu.”
“Một tung một hứng, không thấy phiền à?” Huyền Bắc Vũ cau mày hỏi.
“Dù sao Kinh Tả Lễ cũng là con gái, hàng năm lẻ loi một mình, chung quy không thể thiếu người có tâm mơ ước, ngươi không sợ nàng ấy có gì ngoài ý muốn à?”
“Ta có gì phải sợ.” Huyền Bắc Vũ mất tự nhiên đổi tay khác tiếp tục gối, nói: “Tóm lại trả ơn xong rồi, nàng ấy như thế nào thì có quan hệ gì với ta.”
Lời này nói thật trái lương tâm, Khanh Nguyệt Tước không nhịn được cho Huyền Bắc Vũ một tiếng khinh bỉ thật lớn, dậm chân rời đi.
Huyền Bắc Vũ da mặt dày làm bộ không nghe thấy, trống nhỏ trong lòng đánh bùm bùm.
Tuy là có thêm rất nhiều pháp thuật, nhưng nếu Kinh Tả Lễ thật sự xảy ra chuyện thì làm sao bây giờ.
Suy đi nghĩ lại, Huyền Bắc Vũ hạ giới.
Đảo mắt thế gian lại trôi qua mấy năm, Huyền Bắc Vũ nhìn cảnh tượng trong trí nhớ hơi có biến hóa, vẫn có loại bất an không khoẻ như cũ.
Chàng không dám trực tiếp đến tiệm sách tìm Kinh Tả Lễ, dừng ở con đường bình thường Kinh Tả Lễ mỗi ngày phải đi qua, lại không dám để bị Kinh Tả Lễ phát hiện, cũng không có dũng khí hiện thân.
Rốt cuộc chàng phải nói gì đây. Chính chàng cũng không rõ thì nói ra miệng như thế nào đây.
Huyền Bắc Vũ nôn nóng đi tới đi lui, không chú ý tới Kinh Tả Lễ đã đi tới đầu hẻm.
Cố nén kích động bang bang loạn nhảy, trong đầu Huyền Bắc Vũ nháy mắt trào ra rất nhiều lời nói muốn nói cho Kinh Tả Lễ nghe, mặc dù không thể tổ chức thành câu, cũng phải gập ghềnh nói với nàng.
Nhưng Kinh Tả Lễ như không nhận ra chàng, ngoảnh mặt làm ngơ đi xa.
Huyền Bắc Vũ đứng tại chỗ hoảng hốt, chàng chưa bao giờ nghĩ tới sẽ là tình cảnh này.
Huyền Bắc Vũ cũng không biết, Kinh Tả Lễ quen thuộc chàng ở bên cạnh, có thể nhận ra mùi của chàng.
Chẳng qua là cố gắng bình tĩnh, Kinh Tả Lễ làm bộ không hề phản ứng gặp thoáng qua chàng, sau khi đi vào nhà, phát hiện tay vậy mà lại run rẩy.
Hai chân cũng không chịu khống run lên, vậy mà lại kích động như thế, Kinh Tả Lễ tự giễu nghĩ, muốn rót cho mình chén nước trà giải trừ khí lạnh, cũng chỉ có thể mặc cho chén và ấm không chịu khống chế va vào nhau, phát ra tiếng vang lanh lảnh.
Thật là đen đủi, Kinh Tả Lễ buông ấm trà xuống không miễn cưỡng nữa, suy nghĩ rồi lại quyết định, về sau ở lại tiệm sách là được.
Nên mua nha hoàn đi theo mình, tóm lại có thể an toàn chút, nhiều ít sẽ làm người ta kiêng dè, trước mắt cấp bách, nhất thời lại không thể nghĩ ra được người nào thích hợp, chỉ có thể nghĩ kỹ hơn rồi tính sau.
Hiện giờ nàng đã sớm quen lẻ loi một mình, thế nhưng cũng không sợ.
Huyền Bắc Vũ vừa đi mấy năm, Kinh Tả Lễ cũng thường xuyên nghĩ, nếu như lớn hơn một chút rồi mới gặp chàng thì căn bản sẽ không để ý đến chàng, mặc cho chàng nói gì đều sẽ bị nàng coi là kẻ lừa đảo, cười cho qua chuyện.
Khi đó còn nhỏ, tâm tư đơn thuần, nhiều ít cũng có chút cô tịch bị thua mà không có ai giúp, mà vừa vặn gặp Huyền Bắc Vũ.
Bàn về mệnh là con người tạo nên, mệnh là trời định.
Kinh Tả Lễ cả ngày bận bịu ở tiệm sách, mặc cho rất nhiều chuyện tràn ngập ở trong đầu, không nghĩ tới Huyền Bắc Vũ.
Dương Nột không yên tâm Kinh Tả Lễ, nhiều lần dò hỏi có muốn hắn cùng ở lại tiệm sách không, bị Kinh Tả Lễ không lưu tình chút nào mắng tủi thân.
Hắn thật sự không nghĩ đến chuyện khác.
Kinh Tả Lễ chống nạnh đứng tại chỗ, cả người tức phát run, nàng biết có chút quá mức, chẳng qua là mượn đề tài để nói chuyện của mình, nhưng nàng không khống chế được.
Lại nói Dương Nột tâm tư không nặng, nghĩ gì nói đó, cũng không tính là người xấu.
Dù vậy, nàng cũng không thể đón nhận Dương Nột, nhưng Dương Nột lại làm không biết mệt, thật sự đau đầu.
Nhìn Dương Nột ở trong tiệm bận trước bận sau, Kinh Tả Lễ thấy áy náy, nghĩ đi ra ngoài mua chút gì đó cho Dương Nột, xem như đền tội.
Dù sao tính mình chính nàng biết, mà nay ở bên người chỉ có Dương Nột, hoặc nhiều hoặc ít đáy lòng là có hơi không nỡ.
“Ngươi tới làm gì?”
Kinh Tả Lễ vốn định làm ra vẻ không nhìn thấy, nhưng lại bị Huyền Bắc Vũ chặn đường đi, mấy lần muốn đi vòng qua đều không thành công, dứt khoát hung ác ác sát hỏi.
“Ta nhớ nàng lắm.” Huyền Bắc Vũ hiếm thấy thẳng thắn.
“Chàng mang theo đáp án ta muốn?”
Huyền Bắc Vũ rơi vào im lặng, Kinh Tả Lễ giả cười đợi lâu mà không chờ được đáp án gì, tâm trạng thất vọng, không muốn bị Huyền Bắc Vũ một lần nữa nhìn thấy yếu đuối, cất bước muốn chạy.
“Chàng…” Kinh Tả Lễ không dám tin cứng đờ quay đầu lại, nhìn chằm chằm không chớp mắt Huyền Bắc Vũ nắm tay của nàng, sợ chớp mắt một cái phát hiện chỉ là một giấc mơ ngọt ngào.
“Ta nhớ nàng lắm.” Giọng điệu Huyền Bắc Vũ càng thêm trầm thấp: “Đã lâu không gặp nàng, ta…ta vẫn luôn nhớ nàng.”
Kinh Tả Lễ vui vẻ ra mặt, khó giấu được đắc ý.
Nàng làm càn dùng ngón tay nâng cằm Huyền Bắc Vũ lên, nhìn gò má chàng lây dính ửng đỏ, tất cả tâm tư bình tĩnh biến thành không chút khách sáo chặn miệng Huyền Bắc Vũ, dùng sức cắn giống như trút giận.
Huyền Bắc Vũ bị cắn kêu lên một tiếng, theo bản năng né tránh, Kinh Tả Lễ vô tội nhìn chàng.
Huyền Bắc Vũ che miệng, uất ức chỉ trích: “Nàng là chó à?”
“Ta là của rùa đen.” Kinh Tả Lễ li3m miệng, như đang đáp lại.
Huyền Bắc Vũ bị hành vi vô liêm sỉ của nàng làm không thể tin đỏ mặt lên, nhỏ giọng nói: “Tốt xấu gì nàng cũng là con gái đó.”
“Vậy thì sao?” Kinh Tả Lễ không để ý lắm khiêu khích nhìn Huyền Bắc Vũ.
“Thân ở thế gian, nàng ít nhiều chừa chút mặt mũi thể thống chứ.” Huyền Bắc Vũ tận tình khuyên nhủ khuyên: “Như vậy bị người ta nhìn thấy, nàng lại bị nói ở sau lưng.”
“Chàng quan tâm?” Kinh Tả Lễ nhíu mày hỏi.
Huyền Bắc Vũ kiên định lắc đầu.
“Mặc cho ta vui vẻ không được à. Tóm lại là chàng tìm ta, miễn cưỡng không tính là ta kém đúng không?” Kinh Tả Lễ tự tin cười.
Huyền Bắc Vũ thẹn mặt đỏ rực, nhất thời không biết nói gì cho phải. Tuy khiêm tốn sống mấy trăm năm, nhưng không ngụy biện nhiều như Kinh Tả Lễ.
“Nếu như chàng ở cùng ta, sẽ phải trả giá lớn gì không?” Kinh Tả Lễ bỗng nhiên nghiêm túc hỏi.
“Trả giá gì cơ?”
“Trích đoạn trong kịch thường nói đó, người với yêu là không thể yêu nhau, sẽ bị trời khiển trách, bị thiên lôi đánh đó.” Kinh Tả Lễ nói rất nghiêm túc.
Bình tĩnh nhìn Kinh Tả Lễ rất lâu, Huyền Bắc Vũ bất đắc dĩ thở dài: “Ta là Huyền Vũ.”
Sau đó thì sao? Kinh Tả Lễ nháy mắt, nghiêm túc nghe.
“Ta là rùa.”
Cho nên.
“Ta là Thần Thú.”
Nhìn mặt Kinh Tả Lễ vẫn như cũ không rõ là sao, Huyền Bắc Vũ bất đắc dĩ nhắc lại: “Ta là Thần Thú.”
“Thú gì đó?”
“Thần Thú!” Huyền Bắc Vũ nhấn mạnh.
“Hả?”
“Thần thú!”
“Thần gì đó?”
“Ta là Thần Thú! Thần Thú! Ta không phải yêu quái! Ta là thần tiên!”
Huyền Bắc Vũ thật sự bị Kinh Tả Lễ đánh bại, nhìn hai mắt Kinh Tả Lễ lanh lợi lóe lên, mỉm cười: “Ồ, ta tưởng chàng chỉ là một con rùa cạn bé thôi đó.”
Là cố ý! Huyền Bắc Vũ thất bại kết luận.
Hình như lại nghĩ tới gì đó, Kinh Tả Lễ ưu thương duỗi tay vỗ vai Huyền Bắc Vũ, nói giọng bàn bạc: “Bây giờ ta không còn trẻ nữa.”
“Không có chuyện gì, ta nhiều tuổi hơn nàng nhiều.”
Huyền Bắc Vũ không tim không phổi trả lời, khiến cho Kinh Tả Lễ giữ nguyên mỉm cười, lại dùng sức vỗ chàng.
Chậc, lực tay thật lớn, Huyền Bắc Vũ nhẫn nại không lấy tay Kinh Tả Lễ đang véo thịt ở trên cánh tay mình ra.
“Nhìn chàng nhỏ hơn ta nhiều, như là vẫn luôn giữ nguyên một tuổi nhất định.”
“Ta là Thần Thú.”
“Thú gì đó?”
“Thần Thú!”
“Hả?”
…
Thôi được rồi, Huyền Bắc Vũ sống thêm bao nhiêu năm cũng không thoát khỏi lòng bàn tay Kinh Tả Lễ.