Tại nhà Đông Phương, Nam Cung Diệc Phi kể lại chi tiết những việc xảy ra ngày hôm nay cho Đông Phương Long nghe.
Vật quý hiếm như ngọc khấu, Đông Phương Long tuyệt đối không tin người khác sẽ cho đi một cách tùy tiện như vậy!
Công dụng thần kỳ của ngọc khấu những người lớn tuổi như bọn họ đều biết, thứ này có giá hàng tỉ, chứ không phải chỉ vài trăm ngàn nhân dân tệ, bây giờ tự nhiên lại về tay họ, Đông Phương Long nhất định phải làm rõ xem việc gì đang xảy ra, ngộ nhỡ rơi vào cái bẫy của người khác, nhà họ Đông Phương sẽ gặp nguy hiểm.
Hơn nữa, bọn họ cũng không biết ngọc khấu này là thật hay giả, còn phải giám định lại! Ngay sau đó, Đông Phương Long lập tức cử người đi điều tra, còn giao ngọc khấu và nhân sâm vạn năm cho bác sĩ quân y có kinh nghiệm lâu năm nhất trong quân khu kiểm tra hóa nghiệm.
Đồng thời, cũng bảo ông nội của Nam Cung Diệc Phi tạm thời gác lại công việc trên tay, qua đây một chuyến!
Có một lần, để có được ngọc khấu, thủ tướng đã đích thân đến Châu Âu, dùng tới rất nhiều mối quan hệ, cuối cũng cũng không thể lấy được.
Nếu Trung Nam Hải có được ngọc khấu, vậy triển vọng phát triển sẽ vô cùng lớn.
Đường phố lên đèn, màn đêm buông xuống! Trong phòng sách đại viện nhà họ Đông Phương, hai ông lão mái tóc hoa râm, đầu mày nhíu chặt, vẻ mặt đầy nghi hoặc.
Dù vậy, cũng không che lấp được vẻ uy nghiêm của bọn họ.
“Ông Long, ông nói xem nếu là thật, vậy ngọc khấu này...”, thủ tướng có chút kích động.
Đông Phương Long gật đầu: “Bác sĩ quân y bên đó cũng xác định rồi, là ngọc khấu, ngọc khấu trong truyền thuyết! Hơn nữa còn là loại tốt nhất, còn nhân sâm, không chỉ là vạn năm, mà còn sinh trưởng dưới vùng đất băng giá sâu ngàn mét, cũng là vật cực kỳ quý hiếm”.
“Loại tốt nhất? Ngọc khấu hiếm có trên đời đã rất khó tìm, loại tốt nhất càng hiếm có khó tìm hơn.
Theo tôi được biết, thứ này chỉ có nhà họ Bek và hoàng gia Anh mới có, bây giờ sao lại…”, thủ tướng sau khi kích động, liền nghi hoặc nói.
“Đúng vậy, trong buổi đấu giá ba năm trước ở Châu Âu, hoàng tử William của Vương quốc Anh đã mua được ngọc khấu, về sau mới biết anh ta tặng ngọc khấu đó cho một người bạn, nếu việc này là thật, ngọc khấu đó chính là ngọc khấu này.
Quan trọng là, có người muốn đối phó với nhà Tư Mã, người đó ắt hẳn biết được ân oán giữa nhà Đông Phương tôi và nhà họ Tư Mã, kẻ thù của kẻ thù chính là bạn”.
Nói xong, Đông Phương Long dường như nghĩ đến điều gì đó! Tự nói một mình: “Bek Ji, lẽ nào là người nhà họ Bek”.
“Đúng rồi, Bek Ji đó là ai? Tra ra được chưa?”
“Không tra ra được, theo như những gì Diệc Phi nói, hôm nay cậu ta đem theo một cấp dưới đến cúng tế Mễ Ngạn, cậu ta là bạn của Hạ! Nhưng, một người có thể tặng ngọc khấu cho người khác, muốn đối phó với nhà Tư Mã hẳn cũng không phải là việc khó, sao lại muốn liên hợp với mình chứ!”, Đông Phương Long nghĩ mãi cũng không ra.
Đúng lúc này, tiếng gõ cửa vang lên! Nam Cung Diệc Phi đẩy cửa bước vào: “Ông nội, vệ sĩ của Bek Ji ở ngoài cửa chỉ đích danh muốn gặp ông”.
Vệ sĩ của Bek Ji? Hai ông lão liếc mắt nhìn nhau.
Ngay lập tức, Đông Phương Long do dự vài giây, hỏi Nam Cung Diệc Phi: “Một mình cậu ta? Không nói có việc gì à?”
“Có mình anh ta, cháu hỏi rồi! Anh ta nói là nhận lệnh của cậu chủ anh ta, có thứ phải tận tay đưa cho ông”.
“Đi, xuống dưới xem xem!”
Trong sân, Tây Môn Kiếm ung dung đứng đó không chút sợ hãi, không thèm quan tâm đến hơn chục vệ sĩ thân thủ tài giỏi đang vây quanh! Hai mắt nhìn chằm chằm về phía trước, yên lặng đứng chờ Đông Phương Long.
Lát sau, Đông Phương Long đi ra dưới sự bảo vệ của vệ sĩ Trung Nam Hải! Nam Cung Diệc Phi cũng ở bên cạnh, bọn họ hôm nay có gặp qua Tây Môn Kiếm, lúc này đến, chắc hẳn có liên quan đến ngọc khấu.
“Chàng trai trẻ, là cậu tìm tôi sao?”
Tây Môn Kiếm tiến lên vài bước, lại bị vệ sĩ chặn lại! Trước mặt Đông Phương Long khẽ cúi người: “Thưa ông, mạo muội quấy rầy, xin thứ lỗi! Cậu chủ nhà tôi biết ông chắc chắn sẽ không yên tâm về ngọc khấu, đặc biệt cử tôi giao thứ này cho ông”, nói xong, đưa phong bì trong tay cho vệ sĩ đang chặn anh ta.
Thấy vậy, Đông Phương Long lộ ra vẻ nghi hoặc, nhận lấy phong bì mà vệ sĩ đưa cho, liếc nhìn Tây Môn Kiếm, rồi mở ra!
Trong phong bì không có thứ gì quý giá, chỉ là một tờ giấy trắng! Ở chính giữa tờ giấy, có in một hoa văn nhỏ, một hoa văn rất bình thường! Nhưng hoa văn này lại khiến Đông Phương Long cả người chấn động, hai tay không ngừng run lên.
Giây tiếp theo, ông lão đức cao vọng trọng được mọi người kính nể lại đang rơi lệ! Môi cũng run run!