Đông Phương Hạ mượn xe của anh em phía dưới, đương nhiên có lý của anh! Lang Quân vừa thành lập, trong mắt các anh em, chắc chắn sẽ cảm thấy Huyết Lang của mình cao cao tại thượng!
Đông Phương Hạ làm vậy, sẽ kéo gần quan hệ với các anh em không ít.
Đặc biệt là khi Đông Phương Hạ lấy ra thuốc lá ngon phát cho các anh em, các anh em không những cảm động, mà còn có cách nhìn nhận mới về Đông Phương Hạ! Huyết Lang, thân phận như vậy, có thể làm vậy, các anh em cảm động đến khoang mắt long lanh.
Lúc đó, tin rằng chỉ cần một câu nói của Đông Phương Hạ, các anh em tuyệt đối sẽ cầm đao xông vào chiến trận! Cho dù kẻ địch có mạnh, họ cũng quyết không lùi bước.
Nhưng, vừa lái xe máy chạy không xa, Đông Phương Hạ đã hối hận! Mẹ kiếp, đây là xe hãng nào vậy, khó điều khiển như vậy, ống xả khói còn hỏng chứ! Âm thanh nhức tai đó, anh xem, người đi trên phố đều nhìn tôi kìa! Còn mấy tên lái xe đó, vãi, tuy tôi đẹp trai, nhưng có kiểu nhìn như các anh không!
Đông Phương Hạ muốn khóc mà không ra nước mắt! Ai nghĩ cậu ấm Yên Kinh lại lái chiếc xe máy rách này.
Kỳ thực, Đông Phương Hạ không biết! Không phải mọi người già trẻ trên phố bị thu hút bởi vẻ đẹp trai của anh, mà là tướng mạo của anh, cả người toàn đồ hiệu không tương xứng với chiếc xe tồi tàn này.
Đến ngã tư đường, Đông Phương Hạ mặc kệ nó là đèn đỏ hay đèn xanh, trực tiếp vượt qua! Không ngờ, bị một cảnh sát giao thông đang làm nhiệm vụ chặn lại, gọi sang một bên, tránh ảnh hưởng giao thông.
Người cảnh sát giao thông trung niên vẫn lịch sự chào Đông Phương Hạ, sau đó, bảo Đông Phương Hạ lấy ra bằng lái xe!
Vãi! Sao lại xui như vậy! Hôm nay mình toàn gặp phải chuyện xui! Đông Phương Hạ nhìn người cảnh sát giao thông, gần bốn mươi tuổi, chỉ huy giao thông dưới ánh nắng gay gắt, mồ hôi trên trán không ngừng rơi xuống cổ áo, anh liền nhịn cơn bực tức, đưa bằng lái xe của mình và giấy tờ xe của anh em đó cho cảnh sát giao thông.
Cảnh sát giao thông thấy thái độ của Đông Phương Hạ không tồi, cũng không làm khó, viết giấy phạt, giảng cho Đông Phương Hạ một “tiết chính trị” mười mấy phút rồi mới cho Đông Phương Hạ đi.
Vãi! Nếu không phải thấy ông vất vả, có tinh thần trách nhiệm, tôi đã cho ông về nhà bế cháu lâu rồi.
Đông Phương Hạ nhận giấy phạt, sau khi nhìn kỹ khuôn mặt này, mới lái xe máy rách đến nơi làm việc ủa Thư Lăng Vy.
Đến dưới tòa nhà phía Bắc trung tâm thành phố, Đông Phương Hạ đỗ xe máy ở sân lớn, nhìn ngắm xung quanh! Mẹ kiếp, thì ra là sở công an thành phố, chẳng trách có nhiều xe cảnh sát như vậy! Ấy… trước đây sở công an không phải ở đây, chuyển đến từ lúc nào, sao tôi không biết.
Các đồng chí cảnh sát qua lại thấy Đông Phương Hạ không những không đỗ xe máy rách của anh ở vị trí quy định, còn ngang nhiên ngồi trên xe máy rách, dạng hai chân, không ngừng nhìn ngắm.
Ông lão trực ban thấy vậy, nhìn Đông Phương Hạ từ xa, nhưng không đi đến! Các cậu ấm Yên Kinh cả ngày không có việc gì làm đều thích trêu đùa người khác như vậy, cậu nhóc này khí thế không tầm thường, không động vào là tốt nhất! Bà vợ ở nhà còn đang đợi lương tháng này của tôi để mua thuốc.
Đông Phương Hạ ngắm lá cờ đỏ năm sao bay phấp phới trong gió trên cột cờ phía trước tòa nhà, liền cảm thán trong lòng! Anh thu lại ánh nhìn, lúc này, một đôi chân rất đẹp thu hút ánh mắt của Đông Phương Hạ.
Đông Phương Hạ nhìn từ chân lên trên! Vãi, đôi chân quá đẹp! Làn da đó, đường cong đó! Vòng eo đó, thân hình đó, hai tòa núi trước ngực, mẹ ơi, to quá! Còn mặc mỏng manh như vậy, lẽ nào người phụ nữ này không sợ hai con “thỏ con” lấp ló ra sao?
Đông Phương Hạ híp mắt, nhưng khi anh chuyển ánh mắt lên khuôn mặt của người đó, nhìn rõ dung mạo của người đó, suýt nữa ngã từ xe xuống! Vãi… Thư Lăng Vy!
Thư Lăng Vy cũng vừa tan làm, thay đồng phục xong chuẩn bị về nhà! Hôm nay cô mặc rất gợi cảm, tóc cột phía sau, lộ ra xương quai xanh trắng ngần.
Thư Lăng Vy đi ra khỏi tòa nhà văn phòng, định đến bãi đỗ xe lấy xe, liền nhìn thấy bóng hình khiến mọi người không ngừng quay đầu ở phía trước, nhìn kỹ, Thư Lăng Vy ngẩn người, sau đó, cô nghi hoặc!
Đó không phải là Bek Ji sao! Sắp một tháng không gặp, còn nghĩ rằng anh đã rời khỏi Yên Kinh rồi! Tháng trước đến khu Long Uyển tìm anh, định cảm ơn anh, đâu ngờ không gặp được, mười mấy ngày liền cũng không thấy người.
Đông Phương Hạ thấy Thư Lăng Vy đi về phía mình, nụ cười trên khuôn mặt càng rạng rỡ, hai tay ôm trước ngực.
“Bek Ji, đúng là anh, tôi còn nghĩ tôi nhìn nhầm cơ! Đúng rồi, sao anh lại ở đây!”, Thư Lăng Vy nói xong, nhìn chiếc xe máy dưới mông anh một cái.
.