Sở dĩ Đông Phương Hạ nói mềm mỏng uyển chuyển, một là anh thích cô em gái này, hai là gián tiếp nói với Trương Hàm, chân tình, không dễ có, đừng đợi đến khi mất đi mới biết trận trọng! Trương Vũ Trạch là nhân vật như vậy, giống mình, cái đầu không ghim vào eo, không biết bị người ta lấy mất lúc nào.
Trương Hàm nghe giọng nghẹn ngào của Đông Phương Hạ, lại nhớ đến những chuyện Mịch Ngâm nói với cô tối qua, nhắc đến Đông Phương Hạ, Đông Phương Mịch Ngâm liền bật khóc! Khóc rất thương tâm! Cho nên, cô ta có thể hiểu ý của Đông Phương Hạ.
“Anh Đông Phương Hạ, tôi biết rồi! Tôi đi xin lỗi anh trai tôi ngay”.
“Đợi đã.
Đây là số điện thoại bên kia của An Nhiên, mấy ngày nay cô giận dỗi anh trai cô nên tắt máy, cậu ta không liên lạc được, còn nghĩ rằng cô quên cậu ta rồi!”, Đông Phương Hạ gọi Trương Hàm định bỏ đi lại, đưa số điện thoại của An Nhiên cho Trương Hàm vẻ mặt vui vẻ, nói: “An Nhiên rất bận, mỗi ngày chỉ có nửa tiếng buổi chiều, cố gắng nắm bắt nhé!”
“Vâng, cảm ơn anh Đông Phương Hạ!
Đông Phương Hạ gật đầu cười, nụ cười của Trương Hàm, thực sự rất ngọt! Nhìn cô em gái này chạy đi, không biết nói gì với Trương Vũ Trạch liền nhào vào lòng Trương Vũ Trạch, trong lòng Đông Phương Hạ rất vui! Bỏ qua Trương Vũ Trạch là đường chủ Hải Bang không nói, kể cả có một ngày không còn lựa chọn nào phải giết hắn, Đông Phương Hạ cũng sẽ không làm hại Trương Hàm, ngược lại phải chăm sóc tốt cho cô ấy.
Một lát sau, Đông Phương Hạ thấy Trương Hàm rời khỏi lòng Trương Vũ Trạch, anh mới đi đến! Khi phát hiện khoang mắt của Trương Vũ Trạch ửng đỏ, anh cảm thán một người đôi tay nhuốm máu như mình lại làm một việc tốt!
“Anh Đông Phương Hạ, cảm ơn anh!”, cô bé ngốc Trương Hàm lại khom lưng với Đông Phương Hạ.
Đông Phương Hạ mỉm cười!
Trương Hàm nói với anh trai của mình: “Anh, em cũng cảm ơn anh! Anh yên tâm, em sẽ không làm lỡ việc học, em và An Nhiên đã hẹn rồi, khi anh ấy quay về em phải bày mấy cái bằng trước mặt anh ấy, đây là ước định của chúng em!”
“Ừm, đừng để anh thất vọng, học hành cho tốt! Cần cái gì, nói với anh, biết chưa! Đừng tắt máy nữa, nếu không, anh không tìm được em, An Nhiên cũng không liên lạc được với em!”
Trương Vũ Trạch nhìn ánh mắt dần dần tin tưởng của em gái, liền vui trong lòng! Hắn nói xong, nhẹ nhàng vuốt mái tóc của em gái.
“Vâng, vậy bọn em đi đây! Anh, anh Đông Phương Hạ, tạm biệt!”
“Cậu Đông Phương, tạm biệt!”, Đông Phương Mịch Ngâm nghịch ngợm vẫy tay với Đông Phương Hạ, cùng Trương Hàm rời đi.
Nhìn hai bóng dáng xinh đẹp từ từ rời đi, Đông Phương Hạ cười ngưỡng mộ, ánh mắt cũng vậy! Đại học cũng coi như xã hội thu nhỏ, nhưng vĩnh viễn sẽ không có sự nguy hiểm của con đường xã hội đen, trường đại học, có lẽ là nơi khá đơn thuần! Cho dù có xích mích lục đục, cũng không tàn khốc như bên ngoài! Vì vậy Đông Phương Hạ mới ngưỡng mộ.
Đông Phương Hạ đã làm xong việc, nhìn thời gian, cũng không sớm nữa! Thế là, anh cùng Trương Vũ Trạch sánh vai đi về phía cổng chính của đại học Yên Kinh.
Hai người đến chỗ vừa nãy chia tay với mấy người Tây Môn Kiếm, Đông Phương Hạ phát hiện ba người Lục Phong vẫn ở đó cười nói vui vẻ.
Anh đi đến, đương nhiên khi mấy người Lục Phong nhìn thấy Đông Phương Hạ, cũng liền đi đến!
“Lão đại, sao anh có thời gian đến đây?”
“Tôi có việc, nhân tiện thăm cậu!”, Đông Phương Hạ nhìn Trương Vũ Trạch bên cạnh một cái, nói với ba người Lục Phong và Tây Môn Kiếm: “Tây Môn, Bạch Vỹ, đây là Trương Vũ Trạch, chiến tướng hàng đầu kiêm đường chủ của Hải Bang”.
Đông Phương Hạ không nói Trương Vũ Trạch là anh trai của Trương Hàm! Họ nghe nói người đàn ông tóc tím là chiến tướng hàng đầu của Hải Bang, ánh mắt của Tây Môn Kiếm và Bạch Vỹ đều dồn lên người Trương Vũ Trạch, Lục Phong lại nghi hoặc!
Trương Vũ Trạch tự phụ là cao thủ hàng đầu của Hải Bang, tối đó bại trong tay Đông Phương Hạ! Hắn không có lời nào đề nói, nhưng hai người trước mắt, sao khí thế mạnh như vậy, đặc biệt là Tây Môn Kiếm, mình đã từng gặp, cao thủ tuyệt đối! Còn cả Bạch Vỹ, cũng là cao thủ, Lang Quân, đúng là ngọa hổ tàng long! Hắn vốn nghĩ rằng Huyết Lang ra ngoài không đưa theo người, không ngờ bên cạnh là cao thủ như vậy, còn là hai người! Trương Vũ Trạch cũng phải lo lắng.
.