Huyết Lang Báo Thù

Chương 205: Thách Đấu



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Nghe thấy vậy, mấy người Hoàng Vỹ Kỳ đều bật cười! Bạch Vỹ quay sang nói với Đông Phương Hạ: “Huyết Lang, anh ấy chính là người anh em cậu để tôi đích thân đi đón, Vương Á Hổ!”  
      Câu này của Bạch Vỹ rất khéo léo, vừa để Vương Á Hổ không cảm thấy Huyết Lang ngạo mạn, vừa giành được thiện cảm của người khác!  
      Lúc biết được cậu ấm trước mặt này là Huyết Lang của Lang Quân, Vương Á Hổ không khỏi nghi ngờ những việc mà tối qua Bạch Vỹ nói cho anh ta có phải hơi khoe khoang quá lời không, cậu nhóc này tuổi còn nhỏ, sao có thể có thân thủ tài giỏi như thế.

      Quân nhân như bọn họ chỉ tôn sùng những người có thực lực mạnh mẽ, chưa kể sau này anh ta sẽ làm việc cho Huyết Lang, phải xem xem thân thủ và nhân phẩm của Huyết Lang như nào.

      Thế là, Vương Á Hổ bước lên phía trước một bước: “Lang Quân, có một câu tôi phải nói, tôi là nể mặt Bạch Vỹ và Cừ Đại Pháo mới đồng ý gia nhập Lang Quân, muốn tôi hoàn toàn phục cậu, cậu phải chứng minh cho tôi thấy thực lực của cậu”.


      “Chứng minh như nào?”  
      “Đánh bại tôi, bất kể cậu dùng cách gì, ngấm ngầm đánh lén sau lưng cũng được, chỉ cần đánh bại tôi tôi sẽ phục cậu”, Vương Á Hổ này, nói chuyện quá thẳng thắn, rất được!  
      “Việc này…”, Đông Phương Hạ hơi do dự một chút.

      Bạch Vỹ xuất thân từ quân nhân, biết tính cách của Vương Á Hổ, muốn anh ấy hoàn toàn phục Huyết Lang, Huyết Lang phải ra tay! Vì vậy, không ngăn cản, theo anh ta thấy, Vương Á Hổ đến mình cũng không đánh thắng được, sao có thể là đối thủ của Huyết Lang chứ.

      Hoàng Vỹ Kỳ cũng có suy nghĩ giống vậy.

      Vương Á Hổ nhìn thấy Huyết Lang do dự, dường như không muốn ra tay, liền cảm thấy bị đánh giá thấp.

Nói: “Huyết Lang không phải là không muốn cho tôi mặt mũi chứ”.

      Đông Phương Hạ lắc đầu! Liếc nhìn Tây Môn Kiếm một cái, nói với Vương Á Hổ: “Không…tôi rất muốn chứng minh cho anh xem, nhưng tối qua tôi bị nội thương, bị thương mà đánh nhau với anh, anh thắng cũng không vẻ vang.

Không bằng để người anh em này của tôi so tài với anh.

Thế nào?”  
      Đông Phương Hạ không ra tay, còn nói bản thân có thương tích! Điều này hoàn toàn là nói linh tinh, anh làm như vậy là để Thư Lăng Vy nhìn thấy, bởi vì trên người Thư Lăng Vy có thiết bị nghe lén.


Kẻ địch không chỉ biết được anh đang ở Bạch Hổ Đường, mà còn biết anh bị thương không thể động thủ, sẽ càng không kiêng nể gì mà đến.

Đông Phương Hạ đến đây, đợi chính là người của Tào Bang.

      Vương Á Hổ chính là một người đàn ông quang minh lỗi lạc, nghe thấy trên người Đông Phương Hạ có thương tích, đương nhiên anh ta cũng sẽ không lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn! Vừa rồi sự chú ý của anh ta đều đặt trên người Đông Phương Hạ, không phát hiện Tây Môn Kiếm này cũng là một cao thủ, khí thế rất mạnh!  
      “Được, tôi sẽ so chiêu với người anh em này trước, đợi thương tích trên người Huyết Lang hồi phục chúng ta sẽ đấu với nhau!”  
      “Tây Môn, ra tay có chừng mực!”  
      Mặc dù thân thủ của Vương Á Hổ tốt, nhưng vẫn không phải là đối thủ của Tây Môn Kiếm, cho nên Đông Phương Hạ nhắc nhở Tây Môn Kiếm, bảo anh ta xuống tay nhẹ chút, đừng làm bị thương Vương Á Hổ, tối nay còn có vở kịch hay hấp dẫn nữa!  
      Nói xong, Đông Phương Hạ và mấy người Bạch Vỹ lui sang một bên, nhường lại khoảng trống.

Tây Môn Kiếm gật đầu, đi đến chính giữa, ngẩng cao đầu, một luồng sát khí lạnh lẽo bổ thẳng đến Vương Á Hổ, ra hiệu cho Vương Á Hổ ra tay.

      Cảm nhận được sát khí lạnh lẽo của Tây Môn Kiếm tỏa ra, Vương Á Hổ không hề sợ hãi, hay chùn bước.

Ngược lại, bừng bừng máu nóng, đứng trước mặt Tây Môn Kiếm, hai đôi mắt đó, giống như hổ nhìn chằm chằm Tây Môn Kiếm.

Ngay sau đó, lòng bàn chân bật lên, lao thẳng về phía Tây Môn Kiếm.


      Sự dũng mãnh của bộ đội đặc chủng, Tây Môn Kiếm không dám lơ là! Mặc dù thân thể Vương Á Hổ cường tráng, nhưng động tác không chút chậm chạp.

      Nhìn thấy nắm đấm của Vương Á Hổ vung đến ngực mình, Tây Môn Kiếm cũng không né tránh, tay nắm thành quyền, nhanh như chớp đón lấy cú đấm mạnh mẽ của Vương Á Hổ.

      “Phập…”  
      Hai nắm đấm va vào nhau, phát ra âm thanh! Vương Á Hổ bị Tây Môn Kiếm đánh trả, mang theo ánh mắt kinh ngạc lùi về phía sau bảy tám bước, cảm thấy nắm tay của mình như đấm vào tấm thép, đau như vậy! Một chút hơi sức cũng không còn.

      Nhưng lúc nhìn thấy Tây Môn Kiếm chỉ lùi sau ba bước, càng thêm sợ hãi.

Cú đấm vừa rồi của anh ta, là dùng đến sức lực lớn nhất của mình, không ngờ Tây Môn Kiếm này lại dũng mãnh như vậy, chỉ lùi sau có ba bước.