Đông Phương Hạ thở dài: “Nghi ngờ cô là gián điệp, nên tôi đã không nói việc tôi và Diệc Phi diễn kịch cho cô! Càng không dám nói cho Diệc Phi, chồng chưa cưới của các cô nghi ngờ vợ chưa cưới của mình.
Tối qua, cả đêm, tôi không hề chợp mắt! Buổi trưa hôm nay, tôi gặp cô ở “Gone with the wind”, có lẽ là cô muốn dọa tôi, lúc cô lại gần tôi, tôi liền cảm nhận được sát khí trên người cô! Tôi đưa cô đến Bạch Hổ Đường, là có mục đích.
Chiếc Rolls-Royce đó của tôi, là một trong những chiếc xe tiên tiến nhất trên thế giới, thiết bị bên trong nó vượt xa sức tưởng tưởng của các cô! Đi đến Bạch Hổ Đường, tôi nói tôi bị nội thương, không thể giao đấu được với Vương Á Hổ, trước mặt cô lệnh cho Tây Môn Kiếm và Bạch Vỹ điều đi một nửa số anh em ở đó.
Những việc này đều là cố tình để cô nghe thấy! Một nửa số anh em Bạch Hổ Đường mà Tây Môn Kiếm và Bạch Vỹ điều đi, thực ra bọn họ không đi Huyền Vũ Đường, mà là mai phục ở bên ngoài, đợi người của Tào Bang, chỉ cần Tào Bang tấn công Bạch Hổ Đường, chúng tôi sẽ tấn công cả bên trong và bên ngoài, tiêu diệt bọn chúng! Nhưng, tôi tính sai rồi! Việc lo lắng nhất vẫn xảy ra, Tào Bang là bang phái xã hội đen lớn nhất phương bắc, lực lượng và sức chiến đấu đương nhiên không nhỏ, hơn nữa lực lượng của bọn chúng còn gấp bốn lần! Trận chiến tối nay, Bạch Hổ Đường tổn thất nặng nề.
Trong đó, có bảy mươi phần trăm là lỗi sai của tôi, ba mươi phần trăm còn lại, chính là do cô! Lăng Vy, cô biết tại sao lại như vậy không? Cô có thể tự mình nói ra không? Đừng để tôi đích thân phải nói ra!”
Nói đến câu cuối cùng, vẻ mặt của Đông Phương Hạ dần trở nên lạnh lùng! Giọng điệu cũng có chút lạnh lẽo, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào Thư Lăng Vy.
Đông Phương Hạ nói có tình có lý! Nam Cung Diệc Phi đột nhiên không biết nên tin ai, một người là chồng chưa cưới người mà cô tin tưởng nhất, một người là bạn tốt nhiều năm của cô.
Thư Lăng Vy cũng rất muốn biết rốt cuộc là tại sao, lời của Đông Phương Hạ khiến cô không thể giải thích được!
“Đông Phương Hạ, anh trực tiếp đưa chứng cứ ra đi!”
Đông Phương Hạ cười lạnh lùng một tiếng! Điềm tĩnh nói: “Ở Bạch Hổ Đường, cô nói cô nghi ngờ sát thủ tại sao biết được hành tung của chúng ta, cô nghi ngờ Dạ Ảnh và Dạ Phong, lúc đó, tôi thật sự muốn giết cô! Nhưng, tôi đã kiềm chế lại, tôi sợ tôi giết sai người! Thực ra, tôi chỉ là muốn tìm cho mình một cái cớ, không nghi ngờ cô! Nhưng, có quá nhiều sự trùng hợp! Tôi hỏi cô điều tra Yamaguchi-gumi đến đâu rồi! Còn nhớ cô trả lời như nào không?”
“Đương nhiên là nhớ, tôi nói tôi đã phái người tối nay đến cục an ninh quốc phòng điều tra, hy vọng từ trong miệng người của “Phong Ba” biết được một vài thông tin có ích!”
“Đúng, đúng là những lời đó! Lăng Vy, lúc nãy ở Bạch Hổ Đường, cô cũng nhìn thấy tôi nhận điện thoại rồi! Cô biết là ai gọi cho tôi không?”, Đông Phương Hạ mang theo nụ cười lãnh đạm, đầy hứng thú hỏi.
“Làm sao mà tôi biết được?”
“Là Hác Hiên, anh ấy nói với tôi! Tối nay Cáo Săn đã bị người khác giết rồi!”
“Cái gì? Cáo Săn bị diệt khẩu rồi!”, nghe thấy vậy, Thư Lăng Vy kinh hãi! Ngay sau đó, đột nhiên lắc đầu, lẩm bẩm nói: “Sao có thể như thế, không thể như thế, tôi để người của tôi đi thẩm vấn, không bảo bọn họ tra tấn! Chuyện này tuyệt đối không thể nào, Đông Phương Hạ, có người hãm hại tôi!”
Lúc này, Dạ Ảnh đẩy cửa đi vào!
Nhìn thấy Dạ Ảnh đi đến, Đông Phương Hạ lại lắc đầu! Nói với Thư Lăng Vy: “Tôi đã nói rồi, trùng hợp quá nhiều thì không phải là trùng hợp nữa rồi! Lăng Vy, không phải là cô cần chứng cứ sao!”
“Đúng vậy, tôi cần chứng cứ! Đây đều là suy luận của anh và sự trùng hợp ngẫu nhiên, tôi chỉ cần chứng cứ!”
“Chứng cứ? Chứng cứ chính là ở trên người cô!”, trong đôi mắt sâu của Đông Phương Hạ hiện lên một tia sáng lạnh lẽo.
Nghe thấy chứng cứ ở trên người mình, Thư Lăng Vy lập tức nhìn lại mình! Nam Cung Diệc Phi cũng dán chặt mắt lên người Thư Lăng Vy.
Tìm một lúc lâu, Thư Lăng Vy cũng không tìm thấy chứng cứ! Cuối cùng, trực tiếp nói với Đông Phương Hạ: “Chứng cứ là gì? Anh đừng vòng vo nữa, nếu chứng cứ ở trên người tôi, anh tìm ra đi! Trên người tôi có thứ gì, lẽ nào tôi lại không biết sao!”
“Đúng vậy, Đông Phương Hạ, sự việc đã phát triển đến mức này! Anh cứ nói thẳng ra, chứng cứ là gì?”, Nam Cung Diệc Phi đau lòng nói.
Nếu là Đông Phương Hạ đổ oan cho Lăng Vy, cô sẽ thật thất vọng về Đông Phương Hạ.
Ngược lại, cô lại thất vọng về Thư Lăng Vy!
Đến lúc này! Tên đã lên dây, đã không thể kéo lại được nữa! Nhìn thấy ánh mắt của Thư Lăng Vy bất lực, tủi thân, thất vọng cùng cực như vậy, trong lòng Đông Phương Hạ đột nhiên nhói lên! Nếu có thể, anh hy vọng việc này chưa từng xảy ra, Dạ Ảnh trước khi bước vào cửa đã dùng ánh mắt nói với anh, thứ đó vẫn ở trên người Thư Lăng Vy.
Đông Phương Hạ hiểu rõ, một khi nói ra chứng cứ! Tìm ra từ trên người của Thư Lăng Vy, kết quả của việc đó sẽ đi theo hướng ngược lại!