Người có mắt đều nhìn ra, nhà họ Tư Mã không thể chống lại nhà họ Đông Phương hiện tại! Phải biết rằng, Đông Phương Hạ còn sống có nghĩa là sau lưng anh còn có nhà họ Nam Cung, nhà họ Thư.
Ông cụ của nhà họ Tư Mã dù có địa vị cao, thì có thể đối kháng với mấy gia tộc lớn cùng một lúc sao!
Nam Cung Diệc Phi biết tối nay Đông Phương Hạ sẽ về, tim đập thình thịch hồi hộp! Tuy cô đã trưởng thành, nhưng dù sao cũng là người sống với mình cả đời, cô thực sự không hy vọng chồng chưa cưới của mình là loại người mình không muốn gặp nhất, các cậu ấm rảnh rỗi không biết làm việc gì.
Tuy Thư Lăng Vy cũng nhận được tin tức, nhưng tạm thời có việc, lại thêm cô chưa nghĩ kỹ, nên không đến! Còn vợ chưa cưới khác mà Đông Phương Hạ vẫn chưa gặp mặt đang ở nước ngoài.
Mẹ của Đông Phương Hạ vẫn luôn đứng trước biệt thự từ buổi chiều, thỉnh thoảng xem đồng hồ, còn hỏi Đông Phương Mịch Ngâm, sao anh con vẫn chưa về.
Đông Phương Mịch Ngâm cũng nóng ruột, bác gái hỏi mình như vậy, mình cũng muốn biết tại sao anh họ vẫn chưa về.
Đông Phương Viêm và Đông Phương Hùng đang giao lưu với những người có địa vị có thân phận của Yên Kinh ở đại sảnh rộng hơn trăm mét vuông, ánh mắt vẫn không ngừng hướng ra ngoài cổng lớn.
Còn ông lão, lại đang “tranh chấp” với mấy ông lão trong phòng.
Hoàng hôn, mây mù dày đặc lơ lửng trên bầu trời, chỉ để lại khoảng trống nhỏ, ánh tà dương chiếu từng tia đỏ rực, như con cá bơi trong biển lớn, vô tình cuồn cuộn ánh vẩy màu vàng.
Chiến sĩ vũ trang đứng gác nhìn thấy đội xe mang hồng kỳ từ từ đi đến, lập tức hành lễ! Rồi cho đi qua!
“Đông Phương Hạ, sao tôi cảm thấy cậu như nàng dâu mới, chúng tôi đi cưới cậu về vậy!”
Đội xe đi vào sơn trang, Tần Hạo Kiệt nhìn thấy mọi người đứng bên ngoài, nói đùa với Đông Phương Hạ.
“Đông Phương Hạ, nghe nói Nam Cung Diệc Phi là giáo viên hướng dẫn của cậu, lần này cậu sướng rồi! Ở trường học cũng có thể “ăn thịt”, Hác Hiên không đợi Đông Phương Hạ nói, liền phụ thêm.
Đông Phương Hạ nhìn Hác Hiên và Tần Hạo Kiệt bằng ánh mắt không thiện cảm, đắc ý nói: “Làm sao? Ngưỡng mộ à!”
Lúc này, đội xe đã dừng lại! Ánh mắt của mọi người đều dồn về cùng một hướng, các vệ sĩ xuống xe, mở cửa cho chiếc xe hồng kỳ ở giữa, đợi Hác Hiên và Tần Hạo Kiệt xuống xe xong, trong ánh mắt chờ đợi của mọi người, Đông Phương Hạ mới từ từ chui ra!
“Bek Ji? Anh ta… chẳng lẽ… anh ta chính là…”
Nam Cung Diệc Phi ngẩn người tại chỗ, rõ ràng vượt quá tưởng tượng của cô! Đông Phương Mịch Ngâm cũng nghi hoặc!
Mẹ con liền tâm, câu nói này không hề sai! Mẹ của Đông Phương Hạ nhìn thấy chàng trai anh tuấn, lẫm liệt như cây trước gió chui ra cuối cùng, liền nhận định anh chính là con trai của mình.
Lập tức, khập khiễng chạy tới.
“Đông Phương Hạ… con trai!”
Giọng nói của Hác Hàm Nguyệt hơi nghẹn lại, nước mắt vừa mừng vừa tủi liền rơi xuống bên má! Bà ấy chạy đến trước mặt Đông Phương Hạ, ôm Đông Phương Hạ vào lòng, ôm thật chặt, sợ mình buông tay, con trai sẽ biến mất.
Đông Phương Viêm và Đông Phương Hùng trong đại sảnh nghe thấy động tĩnh, cũng đi ra ngoài! Khi nhìn thấy Hác Hàm Nguyệt ôm một cậu thanh niên khóc lóc, liền hiểu thanh niên đó là con trai của mình, nên cũng đi đến.
Đông Phương Hạ là người cởi mở kiên cường, cho dù sáu năm này trải qua vô số phong ba bão táp, anh cũng không rơi một giọt nước mắt, nhưng lúc này, khi được mẹ ôm, anh khóc! Nước mắt không ngừng tuôn rơi trên tà áo.
Nhà, thực sự là nơi ấm áp nhất! Là bến đỗ cho tâm hồn!
Mặc dù vậy, Đông Phương Hạ nén nỗi đau trong lòng, vẫn ha ha nói: “Mẹ, mẹ nhẹ chút, con sắp không thở được rồi!”
Anh vừa nói ra câu đó, những người đến chúc mừng liền cười ồ lên! Hác Hàm Nguyệt cũng được chọc cười, vội buông con trai của mình, đau lòng nói: “Đều là mẹ không tốt, là mẹ không tốt!”
Đông Phương Hùng vỗ vai Đông Phương Hạ! Vui mừng nói: “Rất tốt, nhóc con! Đã cao hơn chú hai rồi, rất rắn chắc! Nếu đi bên ngoài, khiến chú hai nhìn không thuận mắt, chắc chắn sẽ bị bắn!”
Đông Phương Hạ cũng vỗ lên trang phục quân đội của chú hai, cười ha ha: “Chú hai, chú cũng không tồi, đã bò lên vị trí tướng quân từ lúc nào, rất lợi hại mà!”
“Thằng nhóc cháu ăn nói thế nào vậy, bò?”, Đông Phương Hùng giơ bàn tay, bày thế định giáo huấn con cháu.