Huyết Lang Báo Thù

Chương 26: Bố Mẹ Giao Con Ra Đi





Đông Phương Viêm chỉ hơi cau mày, người có chút thế lực ở Yên Kinh cũng đều biết con trai của mình không những không chết, mà còn quay về, đương nhiên nhà họ Tư Mã cũng biết.

Tối nay nhà họ không đến nhà Đông Phương Viêm mới lạ đó! Vậy nên, ông ấy đi ra từ trong đám đông.

“Ông bạn, ông cũng có hứng đến chơi!”, Đông Phương Viêm không nồng nhiệt nói.

Đông Phương Hùng cũng đi đến bên cạnh anh trai, ánh mắt dán chặt vào người đàn ông trung niên.

Đám người Nam Cung Diệc Phi cũng đi đến, Hác Hàm Nguyệt kéo Đông Phương Hạ ra phía sau mình, tránh cho nhà Tư Mã giống đưa con trai của mình đi như sáu năm trước.


“Tư Mã Lâm, nếu ông đến ngồi chơi, nhà họ Đông Phương chúng tôi hoan nghênh, ngược lại, ông phải tự lượng sức mình đấy!”, Đông Phương Hùng không đợi Tư Mã Lâm lên tiếng, liền nói trước.

Tư Mã Lâm là bố của Tư Mã Khúc Tuấn đã chết, cũng là nhân vật có máu mặt trong giới chính trị, thực lực không thể coi thường! Được biết Đông Phương Hạ kẻ giết hại con trai cả của mình trở về, ông ta hận không thể băm vằm Đông Phương Hạ thành trăm mảnh, rút xương thiêu cháy, để giải tỏa nỗi hận trong lòng!
“Nhà họ Đông Phương các ông nợ nhà họ Tư Mã tôi một mạng, sáu năm trước chưa trả hết, bây giờ là lúc phải trả rồi!”, vẻ mặt Tư Mã Lâm hung dữ.

Đông Phương Viêm bước lên trước một bước, nhàn nhạt nói: “Năm đó bất kể ai đúng ai sai, Đông Phương Hạ đã giết Tư Mã Khúc Tuấn thì phải đền mạng, nhà họ Đông Phương chúng tôi cũng giao Đông Phương Hạ ra rồi, Đông Phương Hạ cũng từng chết một lần, món nợ máu này, hai nhà chúng ta không ai nợ ai.

Tư Mã Lâm, làm người đừng quá đáng, nếu thật sự muốn liều mạng, nhà họ Tư Mã các ông chưa chắc có thể ăn được nhà họ Đông Phương tôi”, tuy giọng nói của Đông Phương Viêm nhàn nhạt, nhưng khí thế lại kinh người.

Nỗi đau mất con khiến Tư Mã Lâm mất đi sự bình tĩnh thường ngày! Ông ta nghe lời của Đông Phương Viêm, liền lạnh giọng nói: “Chỉ cần Đông Phương Hạ còn sống, thì vẫn phải trả món nợ máu này! Giao cậu ta ra đây!”
“Tư Mã Lâm…”
“Bố…”
Đông Phương Hạ đi ra, nói nhẹ với bố của mình: “Việc này bắt nguồn từ con, hai người giao con ra đi!”
“Đông Phương Hạ, cậu điên rồi!”
“Con trai, mẹ sẽ không giao con cho nhà họ Tư Mã đâu, con yên tâm, nhà họ Tư Mã không đưa con đi được!”
Hác Hiên, Tần Hạo Kiệt mắng anh.


Hác Hàm Nguyệt kéo Đông Phương Hạ ra.

Nam Cung Diệc Phi và Đông Phương Mịch Ngâm cùng lo lắng.

Đông Phương Viêm và Đông Phương Hùng không hiểu, họ không hiểu tại sao Đông Phương Hạ lại nói như vậy.

Tư Mã Lâm nhìn Đông Phương Hạ đã cao một mét tám mấy, khí chất bất phàm, lạnh lùng nói: “Coi như cậu nhóc cậu biết điều”.

“Đông Phương Hạ, cháu ra phía sau, ở đây giao cho chú!”.

“Bố, mẹ, chú hai! Mọi người giao cháu ra đi, nhà họ Tư Mã có thể đưa cháu đi được hay không thì phải xem bản thân họ rồi!”
Đông Phương Hạ vẫn rất bình tĩnh, nói xong, bày tỏ ánh mắt “không sao” về phía bố mẹ và chú hai của mình.

Lập tức, anh chuyển ánh mắt sang đám người lực lưỡng phía Tư Mã Lâm, cười lạnh lùng nói: “Chú Tư Mã, bố mẹ tôi đã giao tôi ra, bây giờ là ân oán của cá nhân tôi và nhà họ Tư Mã các người, không liên quan đến người nhà tôi.

Mạng của tôi ở đây, ông cứ việc lấy bất cứ lúc nào! Đương nhiên, khi ông lấy mạng của tôi, nhà họ Tư Mã các người cũng phải cẩn thận, tôi cũng sẽ phản công!”
“Cậu mấy cân mấy lạng, nhà họ Tư Mã tôi biết rõ! Được, cậu đã nói như vậy, đây là ân oán của nhà họ Tư Mã với cậu”.


Tư Mã Lâm không hề do dự liền đồng ý, đến bây giờ, ông ta vẫn coi Đông Phương Hạ là cậu nhóc không biết việc gì, cả ngày nhàn rỗi rong chơi sáu năm trước.

Trong lòng ông ta, chỉ cần nhà họ Đông Phương giao Đông Phương Hạ ra, Đông Phương Hạ chính là miếng thịt trên thớt của nhà họ Tư Mã.

Vậy nên, dưới con mắt của mọi người, ông ta vẫy tay cho người của mình đưa Đông Phương Hạ đi.

Tây Môn Kiếm và hai người anh em tử sĩ còn lại lập tức vụt đến phía trước Đông Phương Hạ, Tây Môn Kiếm bảo vệ Đông Phương Hạ, hai người anh em đó xông lên phía trước! Chớp mắt, họ liền giao đấu với mười mấy tên lực lưỡng.

Mọi người thấy người của nhà họ Tư Mã lại ra tay ở nhà họ Đông Phương, lập tức lùi sang một bên, nhường ra khoảng trống!
Đông Phương Viêm thấy người của con trai mình thản nhiên ra tay, hiển nhiên đã được phép từ trước, lập tức, không thể không thầm than con trai đã có chuẩn bị, bảo mình giao nó ra, nhà họ Tư Mã có thể đưa nó đi hay không, thì phải xem năng lực của nhà họ Tư Mã! Như vậy, nhà họ Đông Phương có thể hành động âm thầm, kế sách hay!
Từ đầu đến cuối, khóe miệng Đông Phương Hạ luôn giữ nụ cười nhàn nhạt, khiến người ta không hiểu được anh đang nghĩ gì! Tiếng đánh nhau, tiếng gãy xương, tiếng kêu thảm thiết không ngừng vang trong sân, anh vẫn bình tĩnh đứng ở đó!
Nam Cung Diệc Phi ở một bên nhìn thái độ bình tĩnh của Đông Phương Hạ, không hề có cảm xúc trước tình hình trước mắt, cô liền nghi hoặc, Đông Phương Hạ thế này, khác biệt quá lớn so với các cậu ấm trong tưởng tượng của mình.