“Tất cả tiến hành theo kế hoạch! Không xảy ra bất ngờ gì, những người phản kháng họ đều bị giết sạch! Vẫn dùng thủ đoạn tàn nhẫn giết gà dọa khỉ.
Chỉ là… chỉ là…” Nói đến cuối cùng, ánh mắt của Dạ Phong trở nên lo lắng.
“Chỉ là cái gì?”
“Chỉ là tốc độ của họ quá nhanh! Nhanh đến mức khiến người ta ớn lạnh, và sức chiến đấu của họ quá đáng sợ, tôi lo tốc độ của họ quá nhanh, không thể hoàn toàn kiểm soát được những địa bàn đó, từ đó ảnh hưởng đến kế hoạch của chúng ta!”
Đông Phương Hạ nghe xong liền trầm ngâm, lát sau mới ngước mắt nói: “Việc này không sao, họ sẽ xử lý tốt! Mấy ngày nay cô điều tra căn cứ của Tư Mã Trưởng Phong, có thông tin gì không?”
“Theo thông tin mà Bạch Vỹ cung cấp cho tôi, hai ngày trước tôi đã đưa người đến căn cứ, ở đó canh gác nghiêm ngặt, khắp nơi đều là mìn, để không đánh rắn động cỏ, tôi không đi vào! Ngoại trừ biết ở đó có rất nhiều quân nhân xuất ngũ canh gác ngày đêm, còn lại thì không biết!”
“Đừng nản lòng, hôm khác tôi đích thân đến xem! Đến lúc đó cô gọi người của cô đến, chúng ta cùng đi xem rốt cuộc đối thủ của chúng ta đang mân mê trò gì”.
Dạ Phong gật đầu, dường như nghĩ đến điều gì lập tức nói với Đông Phương Hạ: “Cậu chủ, cô chủ gửi cho tôi một bản tài liệu! Trên tài liệu nói mấy năm nay tập đoàn Thiên Thành vẫn luôn trốn thuế, tài khoản của họ thường xuyên xuất hiện số tiền không rõ ràng, nhưng không bao lâu số tiền này lại bị người khác lấy đi, mấy ngày nay cậu chủ luôn ở cùng Tiểu Lâm, cô chủ cũng không làm phiền cậu, cho nên bảo tôi chuyển lời cho cậu!”
“Ồ…”
Con mắt Đông Phương Hạ sáng lên, khóe miệng nở nụ cười, lộ ra đường cong hoàn hảo.
Tập đoàn Thiên Thành trốn thuế, đây là cơ hội tốt! Tài khoản thường xuyên xuất hiện số tiền không rõ ràng, lặng lẽ bị người khác lấy đi! Ở đây chắc chắn có vấn đề.
“Dạ Phong, cô chú ý chặt chẽ động hướng của tập đoàn Thiên Thành, đừng kinh động bọn họ.
Phía Bek Er sẽ tiếp tục điều tra việc nội bộ của họ, đàn áp tập đoàn Thiên Thành, đến lúc đó cô chỉnh lý lại tất cả tài liệu có liên quan, khi thời cơ chín muồi rồi đưa cho tôi”.
Thư Lăng Vy mơ màng mở mắt, nghiêng khuôn mặt, khi nhìn thấy Đông Phương Hạ ngồi bên giường, Thư Lăng Vy mỉm cười, nhìn thấy bữa tối trên bàn, ánh mắt nhìn sang Đông Phương Hạ nói: “Anh vào đây từ lúc nào?”
“Vừa vào, đói chưa! Nào, ăn cơm đi!”
Đông Phương Hạ đỡ Thư Lăng Vy ngồi dậy, bưng bữa tối đến, dịu dàng bón cơm cho người phụ nữ của mình, mỗi một miếng, Đông Phương Hạ đều thổi một lúc, đợi bớt nóng mới đưa đến bên miệng của Thư Lăng Vy.
Thư Lăng Vy vốn muốn trêu đùa với Đông Phương Hạ, nhưng thấy ánh mắt chuyên tâm, động tác dịu dàng của Đông Phương Hạ, sự quan tâm đặc biệt, Thư Lăng Vy bị cảm động đến mức khoang mắt nóng bừng.
Cậu ấm như Đông Phương Hạ sao lại biết quan tâm người khác như vậy?
Thư Lăng Vy nhai đồ ăn Đông Phương Hạ đích thân bón cho mình, CÔ Vô cùng cảm động, trong lòng ấm áp! Ánh mắt nhìn khuôn mặt anh tuấn của Đông Phương Hạ, ngắm khuôn mặt cười của Đông Phương Hạ, Thư Lăng Vy nuốt xuống!
“Đông Phương Hạ, cảm ơn anh!”.