Không có Tây Môn Kiếm và Bạch Vỹ không ở bên cạnh, một người làm biếng như Đông Phương Hạ không chỉ không lái xe mà còn trực tiếp kêu một một chiếc taxi trở về nhà!
Sau khi anh lên xe, tâm lý người tài xế vẫn hoang mang cực độ! Thầm nghĩ trong lòng tên nhóc này là đang khiêm tốn hay đã xảy ra chuyện gì đó vậy, thấy anh tiến vào khu vực người đi đường không được phép lại gần nhưng những chiến sĩ cảnh sát vũ trang kia không chỉ không ngăn cản anh ngược lại còn cung kính chào hỏi! Cái này! Bước vào trang viên, Đông Phương Hạ liền thả chậm bước chân, miệng thì bắt đầu huýt sáo! Một nụ cười nhạt hiện trên khuôn mặt anh! Bảo vệ thấy dáng vẻ tiêu sái này của đại thiếu gia thì trong lòng từng người đều cảm thấy vô cùng kính phục!
Ở Yến Kinh hiện giờ, phàm là người có chút thành tựu đều biết đại thiếu gia của nhà Đông Phương đã lăn lội vào giới xã hội đen! Điểm quan trọng nhất là lời nói của anh tại Bạch Hổ Đường Lang Quân đã được lan truyền ra ngoài, còn có tình nghĩa sâu đậm của huynh đệ Lang Quân cũng đã khiến những người như họ cảm động.
Người làm nghề binh như họ coi trọng nhất là một chữ ‘nghĩa’ này! Lang Quân không khuất phục trước sức ép lớn mạnh trong tình huống đó, còn có thể chiến đấu quyết tử đến cuối cùng cùng kẻ địch, đây không lẽ không đáng giá để người khác kính phục sao!
Đông Phương Hạ đến bên ngoài biệt thự cũng không vội vàng tiến vào mà trước tiên thám thính một hồi, không phát hiện ra điều gì bất thường mới đẩy cửa đi vào!
Không có ai trong phòng khách, nhưng có tiếng xì xầm truyền tới từ phòng bếp.
Anh đi chậm rãi từng bước tới đó! Khi nhìn thấy Nam Cung Diệc Phi vừa nấu ăn vừa cùng Thư Lăng Vy trò chuyện qua khe cửa thì trong lòng tràn ngập hiếu kỳ, hai con ngươi không ngừng xoay chuyển, áp sát tai lên cánh cửa.
Nghe một hồi cũng không nghe ra cái gì, anh mới nản lòng nhẹ nhàng mở cửa, dang tay che mắt Nam Cung Diệc Phi và Thư Lăng Vy từ phía sau.
“Ha ha… hai bà xã! Hai người đang bàn bạc gì vậy! Nói cho ông xã nghe coi!”
Sự xuất hiện đột ngột của Đông Phương Hạ khiến Nam Cung Diệc Phi và Thư Lăng Vy đều sửng sốt! Nghe được giọng nói đã nhớ nhung từ lâu, Nam Cung Diệc Phi cay cay sống mũi, gỡ tay Đông Phương Hạ ra rồi quay đầu nhìn lại: "Tránh ra, không thấy em đang bận sao!”
“Em trai Đông Phương Hạ à, anh đi đường tại sao lại không phát ra tiếng!”
“Cô đi đường mới không có tiếng động!”, Đông Phương Hạ trợn tròn mắt, đây không phải là thầm mắng ông đây là quỷ sao.
Thư Lăng Vy quơ quơ nắm đấm trước mặt Đông Phương Hạ!
Đông Phương Hạ nhìn quanh hỏi Nam Cung Diệc Phi: “Diệc Phi, trong nhà có khách tới sao? Sao lại chuẩn bị nhiều món như vậy!”
“Không có!”
“Lăng Vy, tên khốn này ở đây sẽ ảnh hưởng đến phong độ của tớ! Cậu kéo anh ấy ra ngoài đi”.
Nghe vậy, Đông Phương Hạ xém chút hôn mê! Anh ở đây sẽ ảnh hưởng tới em phát huy? Trời! nửa tháng không gặp, vừa thấy mặt em liền chào hỏi với người chồng này của mình như vậy sao!
Ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách, Đông Phương Hạ càng cảm thấy không khí hôm nay không phù hợp! Mặc dù trong nhà không xảy ra thay đổi gì, nhưng sao lại bày nhiều món quà như vậy! Ông nội và bố đều đi vắng, khi anh tới không cảm giác có gì nhưng mẹ là một bà nội trợ chính hiệu, sao lại không có mặt, sao lại để Diệc Phi bận rộn trong nhà bếp! Không nên a!!!
Nhận lấy cà phê từ Thư Lăng Vy, Đông Phương Hạ không có ý tốt nhìn cô chăm chú: “Cô làm sao biết tôi thích uống loại cafe này, sẽ không phải là lặng lẽ theo dõi tôi đấy chứ!”
“Tôi bám theo anh không phải trở thành kẻ theo đuổi anh sao? Là Diệc Phi nói cho tôi biết!”, Thư Lăng Vy không khách khí lườm Đông Phương Hạ một cái.
Đông Phương Hạ dẩu môi, lại nhìn xung quanh một lần nữa! Bỗng nhiên cảm giác chính mình giống như một vị khách vậy.
.