Đông Phương Hạ nhìn khoang mắt của các anh em hơi đỏ, lại nghĩ đến những anh em chết trận, trong lòng anh rất khó chịu, trong đôi mắt đen sâu, lúc này đã phủ một lớp khí sương mỏng.
“Phập” một tiếng, Đông Phương Hạ đập mạnh bát xuống đất, nói với A Phi: “A Phi, đưa người của anh rời khỏi võng đạo!”
“A… Rời khỏi võng đạo?”
Quá đột ngột! A Phi nhất thời không phản ứng lại!
“Đúng, rời khỏi võng đạo, có lẽ là tối nay, cũng có thể là tối mai Tào Bang sẽ tổng tấn công Hải Bang, tôi muốn Bạch Hổ Đường các anh tiêu diệt một phần năm tinh anh của Tào Bang! Các anh huấn luyện thời gian dài trong võng đạo, các anh không thể ra tay tàn nhẫn với anh em của mình, để cho tôi thấy thực lực thực sự của các anh!”, Đông Phương Hạ lúc này, khí thế của anh, bừng bừng không thể cản, Huyết Lang trong lòng các anh em Lang Quân là như vậy.
“Vâng”.
A Phi và một trăm anh em nghe thấy sắp phải rời Võng đạo liền hưng phấn, lần này họ có thể thể hiện thần uy rồi! Anh em của chiến đường khác vô cùng ngưỡng mộ họ, lập tức huấn luyện, chỉ có nâng cao thực lực mới có thể rời khỏi Võng đạo! Có một tốp anh em rời khỏi làm động lực cho các anh em khác! Như vậy sẽ kích động tiềm lực của các anh em thực lực vẫn chưa đạt đến yêu cầu của Đông Phương Hạ.
Đông Phương Hạ nhìn đám A Phi thu dọn đồ rời khỏi võng đạo rồi anh đi vào văn phòng, Tây Môn Kiếm đi theo vào rót cho cậu chủ nhà mình chén trà rồi mới hỏi: “Cậu chủ, bây giờ anh em trong võng đạo bắt đầu rời khỏi đây, số áo giáp Tiểu Lâm mang đến từ Châu Úc phân phát thế nào?”
Tây Môn Kiếm không nói, Đông Phương Hạ quên chuyện này thật! Đông Phương Hạ nghe xong, trầm ngâm một lát nói: “Bây giờ chúng ta có sáu chiến đường, mỗi chiến đường phân năm mươi chiếc, giữ lại hai trăm bộ để phòng sau này còn dùng! Tuy phân áo giáp cho các chiến đường, nhưng không phải trực tiếp cho họ, phải phân phát như phần thưởng! Anh em có công mới được dùng, mỗi một chiến đường chỉ có năm mươi suất, chuyện này giao cho Dạ Ảnh làm, cô ấy là đường chủ Hình Đường.
Tây Môn Kiếm cũng có suy nghĩ như vậy! Áo giáp là đồ quý giá thế nào, đâu thể tùy tiện phân phát! Khi đối phó địch, thứ đó không những có thể cứu mạng, còn có thể chuyển bại thành thắng! Tuy đều là anh em của mình, nhưng vẫn phải cho các anh em một mục tiêu và động lực theo đuổi.
“Cậu chủ, Tào Bang tấn công Hải Bang, chúng ta xen chân vào! Thế giới ngầm của Yên Kinh sẽ hỗn loạn hoàn toàn! Tống Khải thực sự sẽ làm như chúng ta tưởng tượng trước đó sao?”
“Hôm nay anh cũng thấy tình hình của Hải Bang rồi! Tống Thành Hải vừa chết, Trương Vũ Trạch không có dã tâm mất đi gai nhọn sắc bén trước đây, lại thêm câu nói ban sáng của tôi, với sự dung túng của Trần Tư Kiệt, Tống Khải ắt sẽ nghĩ cách loại trừ Trương Vũ Trạch, đến lúc đó, cơ hội của chúng ta đến rồi”.
Nghĩ đến tên ăn hại Tống Khải, Đông Phương Hạ không nhịn được bật cười.
Tây Môn Kiếm nhìn rất rõ chuyện hôm nay, đột nhiên, Tây Môn Kiếm cau mày nói với Đông Phương Hạ: “Chỉ sợ Trương Vũ Trạch nóng vội, anh ta phát động binh biến tự khoác hoàng bào, đến lúc đó, kế hoạch của chúng ta thất bại rồi!”
Đông Phương Hạ xua tay: “Đơn giản, con trai của Tào Nghị Hùng chết trong tay Trương Vũ Trạch, qua tang lễ, Tào Bang chắc chắn sẽ tấn công Hải Bang, còn Trương Vũ Trạch là mục tiêu chính của Tào Nghị Hùng! Tin rằng Tào Nghị Hùng sẽ dồn tinh anh vào phạm vi thế lực của Trương Vũ Trạch! Đối mặt với tinh anh của Tào Bang, thân thủ của Trương Vũ Trạch dù có mạnh cũng không thể nào cùng lúc chống lại hơn trăm người liên thủ tấn công, một khi Trương Vũ Trạch bị tinh anh của Tào Bang tấn công, tâm phúc của anh ta sẽ không chống lại được những người khác của Tào Bang, Tào Bang thích lấy đông ức hiếp ít! Biết rõ Trương Vũ Trạch cường mạnh, tin rằng bọn chúng sẽ chọn ít nhất binh lực gấp đôi để đối phó Trương Vũ Trạch! Đại tướng dưới quyền Trương Vũ Trạch ngã xuống, thế lực suy giảm thì làm sao phát động binh biến tự khoác hoàng bào”.
“Cậu chủ, e rằng Tào Nghị Hùng nằm mơ cũng không ngờ rằng, người hiểu ông ta nhất không phải là người bên cạnh ông ta,
mà là kẻ địch của ông ta! Những ngày này, những đại tướng của Tào Bang tổn thất trong tay chúng ta đủ để Tào Nghị Hùng ông ta đau lòng!”
“Đừng coi thường đối thủ, đừng quên Tào Nghị Hùng còn có một Vương Thiên Thiến, tâm kế của cô gái đó không những âm độc, lòng dạ càng thâm sâu! Thân phận của cô ta càng khiến người ta nghi ngờ!”
Đông Phương Hạ nghĩ đến tối qua Vương Thiên Thiên gặp mình, một mặt thể hiện ra trước mặt mình, Đông Phương Hạ càng cảm thấy người phụ nữ này không đơn giản.
Tây Môn Kiếm thấy Đông Phương Hạ hơi cau mày, nghi hoặc nói: “Ý của cậu chủ là Vương Thiên Thiến không chỉ là con gái nuôi của Tư Mã Lâm, còn có thân phận khác?”
“Tôi không nói như vậy, chỉ là cảm thấy cô ta không đơn giản, không phải như tình báo mà chúng ta nắm được! Còn kết quả, tin rằng có một ngày chúng ta sẽ biết!”.