Đông Phương Hạ mỉm cười, nhổm lên vỗ vào bả vai rắn chắc của Hồ Ngạn Hạo: “Đã là anh em, làm sao tôi có thể vắng mặt trong vụ việc quan trọng như vậy được, tiện thể để tôi xem thực lực của các anh trong ba năm qua”.
“Cậu chủ, Ngạn Hạo biết rồi”.
Hồ Ngạn Hạo biết suy nghĩ của Đông Phương Hạ chứ, có cậu chủ lộ mặt, nhất định các anh em sẽ phát huy ra hai trăm phần trăm thực lực, điều quan trọng hơn hết là để các anh em biết cậu chủ tới rồi.
Sau một hồi trò chuyện, Hồ Ngạn Hạo vỗ mạnh vào trán, vội vàng nói: “Phải rồi, cậu chủ, hiện tại số người trong Lang Quân chúng ta đã lên tới hàng ngàn, tới lúc phân chia ra rồi, nếu không, một mình tôi không lo hết được, Tây Môn thì tới quân đội rồi”.
Hôm nay Đông Phương Hạ tới đây cũng là vì chuyện này, đông như thế, không xử lý thì sẽ loạn mất.
Nghe Hồ Ngạn Hạo nói vậy, anh suy tư giây lát rồi ngước mắt nói: “Số lượng thành viên cốt cán trong Lang Quân quá ít, tạm thời phân ra bốn đường là Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ, những chuyện khác đợi đến khi Tây Môn trở về, đồng thời thu phục được Hải Sa Bang rồi nói.
Anh đảm nhiệm chức đường chủ của Thanh Long Đường, Dạ Phong giỏi về ám sát, để cô ấy đảm nhiệm chức đường chủ của Chu Tước Đường.
Còn Bạch Hổ Đường và Huyền Vũ Đường, Dạ Ảnh cô quản lý trước đi, sau này sẽ chọn người phụ trách”.
Lúc này, Đông Phương Hạ bỗng phát hiện ra rằng người của mình quá ít, còn không đủ bốn đường chủ.
Thấy vẻ mặt của Đông Phương Hạ hơi khó coi, Hồ Ngạn Hạo cũng hiểu suy nghĩ của cậu chủ nhà mình, chần chừ giây lát rồi nói: “Cậu chủ, không phải Ngạn Hạo không biết điều, từ xưa tới nay, người có tài xứng đáng được giữ chức vị cao, Tây Môn mạnh hơn tôi về mọi mặt, đảm nhiệm chức đường chủ của Thanh Long Đường thì tôi cứ cảm thấy… Hay là cậu chủ thêm một đường nữa đi, để Tây Môn làm đường chủ”.
“Đường gì?”
“Thiên Lang Đường”.
“Anh Hồ, anh hết lòng vì Tây Môn quá nhỉ?”
Đông Phương Hạ nhìn Hồ Ngạn Hạo bằng ánh mắt gian gian.
Không cần nói thì mọi người cũng biết, người trong Thiên Lang Đường toàn là tử sĩ, còn là do đích thân Đông Phương Hạ huấn luyện ra.
Những người ấy dạy đám anh em từng tí một, đây cũng là tác dụng chủ yếu của tử sĩ hồi còn ở nhà họ Bek.
Đồng thời, Tây Môn Kiếm là thủ lĩnh tử sĩ, anh ta đảm nhiệm chức đường chủ, không một ai có thể phản đối được.
“Được rồi, anh Hồ, tôi thay mặt Tây Môn cám ơn anh”.
“Cậu chủ, xem cậu nói kìa”.
Đông Phương Hạ xua tay: “Số lượng người mỗi đường thì tự các anh chia đi, mỗi đường có thể chia ra bốn tiểu đường, đường chủ phụ trách bổ nhiệm tiểu đường chủ, bên dưới tiểu đường chủ lại chọn ra hương chủ, như vậy sẽ tiện cho việc quản lý.
Hiện tại số lượng quản lý cấp cao của chúng ta quá ít, đợi tôi chiêu mộ một nhóm người vào rồi sẽ xử lý”.
“Được, tôi đi dàn xếp ngay đây”.
“Đi đi!”
Hồ Ngạn Hạo vừa đi, Dạ Phong với tuổi tác và dáng người tương tự với Dạ Ảnh bước vào.
Nhìn Dạ Phong xinh đẹp ấy, trong lòng Đông Phương Hạ trào dâng sự ấm áp, tận mắt anh đã nhìn cô bé này trưởng thành, thoắt cái đã sáu năm rồi.
“Cậu chủ!”
Dạ Phong cung kính cúi người trước mặt Đông Phương Hạ.
“Đừng khách khí, ngồi đi.
Dạ Ảnh, cô cũng đừng đứng nữa, ngồi xuống cả đi”.
“Cám ơn cậu chủ”.
Vẻ mặt của Dạ Phong vốn rất lạnh lùng, lúc này mới nở nụ cười.
Cô ấy và Dạ Ảnh cùng ngồi xuống, nói với Đông Phương Hạ: “Điều tra ra rồi, tuy rằng Tư Mã Trưởng Phong biết cậu chủ học ở đại học Yên Kinh, nhưng hắn e ngại anh Kiếm và hai tử sĩ đã đưa cậu về tối qua, vậy nên mới không dám hành động lỗ mãng.
Bên tổ tình báo truyền tin, nói rằng Tư Mã Trưởng Phong đang tuyển lính xuất ngũ để đối phó với cậu, bọn tôi còn điều tra ra hắn đã xây dựng một căn cứ bí mật ở vùng ngoại ô phía đông”.
Xem ra Tư Mã Trưởng Phong cũng có chút năng lực, không làm việc bất chấp hậu quả như sáu năm trước, mưu mô khôn khéo hơn nhiều.
Đông Phương Hạ tươi cười rạng rỡ, trò chơi này sẽ vui lắm đây.
“Không gấp, cứ để Tư Mã Trưởng Phong từ từ chơi, chúng ta có nhiều thời gian mà.
Dạ Phong, bây giờ cô là đường chủ của Chu Tước Đường rồi, hai trọng trách tình báo và ám sát đều đè lên vai cô.
Nếu quá bận, đợi đến khi anh Hồ chia người xong, cô có thể lựa chọn thêm năm mươi anh em nữa, giao cho Dạ Nguyệt ở Châu Úc, nhờ cô ấy tới giúp, chi phí cần thiết cứ tới chỗ anh Hồ lấy”.
“Cám ơn cậu chủ, Dạ Phong nhất định sẽ không phụ sự kỳ vọng của cậu”.
“Cô nhóc ngốc nghếch, cám ơn gì cơ chứ! Chỉ có điều lại phải làm phiền các cô rồi, mấy năm đi theo tôi, tôi chưa cho các cô nghỉ ngơi lần nào ra hồn, suốt ngày phải vất vả làm việc, Đông Phương Hạ này cảm thấy hổ thẹn với chị em các cô lắm”, dứt lời, Đông Phương Hạ đứng lên, đi tới trước mặt Dạ Ảnh và Dạ Phong, nhẹ nhàng xoa đầu hai cô gái ấy.
Nghe vậy, Dạ Ảnh và Dạ Phong cảm thấy xót xa: “Cậu chủ, cậu tuyệt đối đừng nói như thế, nếu không có cậu thì bốn chị em chúng tôi đã chết đói ở đầu đường từ lâu rồi.
San sẻ gánh nặng với cậu chủ là tâm nguyện lớn nhất của chị em chúng tôi, cậu chủ đừng cảm thấy áy náy”.