Huyết Lang Báo Thù

Chương 39: Sẽ Trở Thành Anh Em





Hoàng Vỹ Kỳ nhìn vào mắt Tạ Vũ Thần, để lộ ra tình cảm anh em thắm thiết.

A Phi cũng hơi kích động, hào hùng nói: “Vũ Thần, chỉ cần có cậu, đám cao thủ kia là cái đếch gì! Hải Sa Bang của tôi nhất định sẽ thắng hai trận đấu, chúng ta…”  
      “A Phi!”, A Phi đang nói hăng thì Hoàng Vỹ Kỳ lại xua tay ngắt lời, bởi vì anh ta phát hiện ra điểm hơn người của Đông Phương Hạ và Lục Phong, bèn nhìn Đông Phương Hạ một cái rồi nói với Tạ Vũ Thần: “Người anh em, không giới thiệu bạn cậu cho anh sao?”  
      Nghe vậy, Tạ Vũ Thần mới nhớ ra mình quên mất chuyện này.

Anh ta đang định giới thiệu thì Đông Phương Hạ đã giơ tay ra: “Đông Phương Hạ, lão đại trong kí túc của Vũ Thần!”  
      “Lục Phong, cũng là bạn cùng phòng với Vũ Thần!”  
      Hoàng Vỹ Kỳ lịch sự bắt tay Đông Phương Hạ và Lục Phong, sau đó hào sảng nói: “Hai người anh em, các cậu là bạn của Vũ Thần thì cũng là bạn của Hoàng Vỹ Kỳ này, mọi phí tổn tối nay cứ để anh lo, các cậu chơi cho đã đi, đừng khách sáo với anh!”  
      “Anh Hoàng khách sáo quá rồi! Anh sảng khoái như thế thì bọn tôi cũng không lằng nhằng, chưa biết chừng sau này chúng ta sẽ trở thành anh em ấy chứ!”, trong lời nói của Đông Phương Hạ mang theo hàm ý, chỉ không biết Hoàng Vỹ Kỳ có nghe ra không thôi.


      Hoàng Vỹ Kỳ không biết thân phận của Đông Phương Hạ, làm sao có thể biết được suy nghĩ của anh.

Anh ta lập tức đứng lên nói: “Chúng ta sẽ trở thành anh em! Tôi đi làm việc trước đây!”  
      Đông Phương Hạ gật đầu, đợi đến khi Hoàng Vỹ Kỳ và A Phi đi rồi, anh mới nhích lại gần Tạ Vũ Thần, hỏi dò: “Cậu là người của Hải Sa Bang?”  
      “Hoàng Vỹ Kỳ và A Phi là đồng hương của tôi, đồng thời cũng là anh em lâu năm.

Tuy rằng tôi không phải người của Hải Sa Bang, nhưng…”  
      Hiểu rồi! Giữa Tạ Vũ Thần và Hoàng Vỹ Kỳ có mối quan hệ như thế thì lý do mà Tạ Vũ Thần tới đây tối hôm nay cũng không giống với sự tưởng tượng của anh nữa, huống chi vừa rồi A Phi còn nói câu đó.

Nhưng kể ra Hoàng Vỹ Kỳ đúng là hào sảng thật, không để ý mấy chuyện vụn vặt.

      Đông Phương Hạ bất đắc dĩ thở dài, rót hai ly rượu, đưa cho Tạ Vũ Thần một ly: “Nào, trước khi đánh nhau, tôi vẫn là lão đại của cậu!”, nhìn thấy ánh mắt nghi hoặc của Tạ Vũ Thần, Đông Phương Hạ híp mắt nói tiếp: “Tôi là người của Lang Quân!”  
      “Cái gì? Anh là người của Lang Quân?”  
      Đôi mắt của Tạ Vũ Thần trợn tròn lên, hiển nhiên là quá mức ngạc nhiên.

      Đông Phương Hạ khẳng định lại: “Cậu là anh em của Hoàng Vỹ Kỳ, tất nhiên phải biết tối nay Lang Quân sẽ tới đây.

Vậy nên, mục đích của chúng ta vào tối hôm nay là giống nhau, chỉ có điều lập trường khác nhau.

Vũ Thần, chắc hẳn cậu cũng là một cao thủ, lát nữa nhớ cho tôi mở rộng tầm mắt đấy”.


      Bàn tay cầm ly rượu của Tạ Vũ Thần run run.

Nếu Đông Phương Hạ là người của Lang Quân thật, vậy thì Hải Sa Bang sẽ không có nhiều phần thắng, ngay cả khi có thêm anh ta.

      “Lão đại, tuy rằng tôi đã đoán trước được kết quả tối nay rồi, nhưng tôi sẽ cố hết sức”, nói xong, Tạ Vũ Thần uống cạn ly.

      “Vũ Thần, tôi biết tôi đã làm khó cậu, dù sao Hoàng Vỹ Kỳ cũng là anh em của cậu, nhưng cậu yên tâm đi, tối nay tôi sẽ không ra tay đâu, người khác sẽ đánh với cậu.

Lại nói, mặc dù cậu là cao thủ, nhưng vẫn không phải đối thủ của tôi, tôi sẽ cho Hải Sa Bang cơ hội này.

Mà nói thật nhé, muốn thắng cuộc thi đấu tối nay thì các cậu phải lấy hết bản lĩnh giữ nhà ra mới được”, nói đến câu cuối cùng, giọng nói của Đông Phương Hạ bỗng trở nên lạnh lùng.

      “Cám ơn”, dứt lời, Tạ Vũ Thần đứng dậy, đi lên trên tầng hai.

      Tạ Vũ Thần thật sự không hiểu Đông Phương Hạ cho lắm, đang là lão đại trong kí túc, bỗng nhiên biến thành kẻ địch, mặc dù không có cảm giác gì, nhưng vẫn hơi ngạc nhiên.

      Từ giọng điệu của Đông Phương Hạ, không khó để Tạ Vũ Thần nhận ra anh có vị trí không thấp trong Lang Quân, chỉ không biết vị lão đại này sẽ mang đến bất ngờ gì cho mình.

      Tạ Vũ Thần vừa đi là Lục Phong lập tức tò mò kề sát lại: “Lão đại, những gì anh vừa nói là thật à?”  
      “Tôi có cần phải lừa các cậu không?”, Đông Phương Hạ bưng ly rượu lên, ra hiệu Lục Phong ‘cạn’.


      Lục Phong bỗng cảm thấy không biết phải nói gì, chỉ có thể uống rượu với Đông Phương Hạ.

Một lát sau, An Nhiên chạy từ sàn nhảy tới, bưng ly đồ uống trên bàn lên uống ừng ực, xem ra là chơi mệt rồi.

      “Ơ… Tạ Vũ Thần đâu?”, An Nhiên nhìn ngó xung quanh.

      “Có việc!”  
      “Ồ…”  
      …  
      11h30, khi lượng khách trong quán bar lên đến đỉnh điểm, ở khu vực cửa ra vào bỗng xôn xao lên.

Cùng lúc đó, một nhóm người cầm đao đi từ trên tầng hai của quán bar xuống, dường như hai bên đã hẹn trước với nhau, đồng thời xuất hiện ở đại sảnh quán bar.

      Quán bar vốn đang rất ồn ào, nhưng lúc này bỗng trở nên yên tĩnh, tiếng nhạc bị tắt đi, đám đông đang quẩy trên sàn cũng dừng lại, cho dù bọn họ vẫn chưa thỏa mãn.