Đông Phương Hạ muốn ra tay cứu hai cô em gái, nhưng khoảng cách này cần thời gian, người của “Phong Ba” không phải nhân vật bình thường, có lẽ mình còn chưa cứu được Mịch Ngâm và Trương Hàm, thì đã biến thành cái sàng, còn hủy luôn mạng sống của em gái.
Trương Vũ Trạch cũng muốn ra tay, nhưng vết thương của hắn vẫn chưa hồi phục hoàn toàn, không thể nào cứu được em gái của mình và Đông Phương Mịch Ngâm! Thấy Đông Phương Hạ cúi người nhặt con dao ngắn lên, Trương Vũ Trạch rất kinh ngạc!
“Huyết Lang, không được! Cho dù cậu phế hai tay, chúng ta cũng không rời khỏi đây được!” !
Đông Phương Hạ biết rõ điều này hơn ai hết! Tối nay có lẽ họ không rời khỏi đây được, thả hồ về rừng, không phải là tác phong của “Phong Ba”!
Đông Phương Hạ dùng ánh mắt ra ý bảo Trương Vũ Trạch đừng lo lắng, quay mặt nói với Trụy Huyết: “Thả người trước!”
Trụy Huyết lắc đầu, lạnh giọng nói: “Tôi đếm đến ba, nếu anh không ra tay thì đừng trách tôi không khách sáo.
Một…”
Đông Phương Hạ nghe xong, nụ cười càng thêm rạng rỡ: “Thế nào? Lẽ nào các cô đông người như vậy còn lo sợ tôi đưa hai cô gái trói gà không chặt rời khỏi đây sao? Các cô cũng thật không có tự tin quá rồi đấy!”
“Hai…”
Trụy Huyết hoàn toàn không để tâm lời nói của Đông Phương Hạ, chỉ lo chơi khẩu súng nhỏ tinh tế trong tay mình, mặt vô cảm đếm một tiếng.
Đông Phương Mịch Ngâm và Trương Hàm từ xa nhìn thấy cảnh này, hai cô gái muốn lên tiếng nhưng lại thất vọng! Hai đôi mắt đẹp đã rơi nước mắt vào lúc hai người đến! Hai cô gái liên tục lắc đầu, hy vọng anh trai đừng lo cho họ.
Tối qua Đông Phương Hạ bị thương, tuy đã uống nước ép ngọc khấu nhưng thương tích chưa hồi phục hoàn toàn, lúc này anh buộc phải tự phế mình trong tình huống này, sắc mặt trở nên tái nhợt, rút con dao ngắn đâm vào cánh tay ra, cũng không quản máu tươi còn chảy hay không, ngẩng đầu lạnh giọng nói với Trụy Huyết: “Bây giờ tôi đã chém đứt gân tay bên trái! Thả một người trước”.
.