Huyết Lang Báo Thù

Chương 47: Chỗ Dựa Này Quá Lợi Hại





Ba người Hồ Ngạn Hạo, Dạ Ảnh, Dạ Phong đúng là con sói trong đàn dê! Những chỗ có mũi đao phi đến, ắt có tiếng kêu thảm thiết, máu tươi trải khắp mặt đất!  
      Hoàng Vỹ Kỳ, Tạ Vũ Thần, A Phi và anh em của họ thấy cảnh này, con ngươi suýt rớt ra ngoài! Thực lực của đường chủ Lang Quân không phải họ chống đỡ được! Bây giờ Tạ Vũ Thần mới phát hiện mình đúng là ếch ngồi đáy giếng, thực lực mà ba người Hồ Ngạn Hạo, Dạ Phong, Dạ Ảnh thể hiện ra, anh ta hổ thẹn không bằng! Nếu vừa nãy mình không chọn Đông Phương Hạ, mà chọn một người trong số họ, có lẽ kết cục còn thảm hơn!  
      Quan trọng là, thủ đoạn của đám Hồ Ngạn Hạo quá tàn bạo, chiêu nào cũng là chí mạng, nhưng sẽ không để người của Tào Bang chết ngay, mà cho máu chảy cạn, chết trong cảnh sống không bằng chết!  
      Điều khiến đám Hoàng Vỹ Kỳ coi trọng là, mười anh em mà Hồ Ngạn Hạo đưa đến, giống như một sợi liên kết trong tác chiến, ràng buộc với nhau! Nếu một người bị thương, anh em khác liền ra tay giúp ngay lập tức, hoặc tấn công kẻ địch, cho kẻ địch một đòn chí mạng.


      Bây giờ, đám người Hoàng Vỹ Kỳ cũng đoán được đại khái nguồn gốc của cái tên Lang Quân! Lão đại của họ tên là “Huyết Lang”, máu tanh như lang sói! Thủ đoạn của anh em phía dưới càng tàn nhẫn, Hoàng Vỹ Kỳ cũng phải âm thầm lau mồ hôi! Nếu ban đầu Hồ Ngạn Hạo không để ý đến anh ta, đưa các anh em đến tiêu diệt họ, họ cũng không có hy vọng gì.

      Đêm đã khuya, trên phố cũng không thấy người qua lại, dưới ánh đèn đường mờ tối, thỉnh thoảng có chiếc xe ngang qua, cũng nhanh chóng bỏ đi!  
      Mười mấy phút sau, tiếng chém giết từ từ dừng lại, còn tiếng kêu thảm thiết, rên rỉ đau đớn lại không ngừng tăng lên, cho đến khi bầu không khí tràn ngập mùi máu tanh khiến người ta ngửi mà buồn nôn, trận chiến mới kết thúc!  
      Ba người Hồ Ngạn Hạo, Dạ Ảnh, Dạ Phong bị thương nhẹ ngoài da, các anh em khác, vài người bị đao chém mấy nhát! Máu, vẫn đang chảy!  
      Hai trăm người của Tào Bang, mười mấy phút đã không còn! Đám người Hoàng Vỹ Kỳ kinh ngạc, sau đó bảo các anh em của mình băng bó vết thương cho các anh em của Hồ Ngạn Hạo đưa đến! Trận chiến vừa nãy, các anh em của Hoàng Vỹ Kỳ xem mà máu huyết sôi trào, vừa kết thúc, họ rất nhiệt tình với người của Hồ Ngạn Hạo đưa đến, quan trọng là, họ khâm phục Lang Quân, cũng vinh dự mình là một thành viên của Lang Quân.


      Nhưng, đúng lúc này, ở chỗ xa có bảy tám chiếc siêu xe đắt tiền phi nhanh về hướng đám người Đông Phương Hạ! Siêu xe lái đến chỗ thi thể Tào Bang, vạch ra một đường phóng khoáng hoàn mỹ, tiếng phanh xe đinh tai nhức óc.

      Tần Hạo Kiệt đúng là tính sẵn thời gian, đợi người khác đánh xong rồi anh ta mới đến! Khi các cậu ấm chui từ trong siêu xe ra, nhìn xác chết la liệt khắp mặt đất, cũng phải kinh hãi! Những người được nuông chiều từ bé như họ, đã bao giờ chứng kiến cảnh này!  
      Tần Hạo Kiệt cũng bực bội, nơi Đông Phương Hạ đến, sao lại xảy ra chuyện thế này, lẽ nào là người của cậu ta làm! Từ xa, Tần Hạo Kiệt nhìn thấy Đông Phương Hạ, liền cười đi đến!  
      Tuy Tần Hạo Kiệt là một trong bốn thiếu gia Yên Kinh, nhưng đám người Hoàng Vỹ Kỳ chỉ nghe nói chứ chưa gặp, người có bối cảnh hiển hách như Tần Hạo Kiệt, họ tuyệt không muốn động vào! Thế lực của người ta rất lợi hại, động vào họ, mấy nhân vật nhỏ bé như mình sẽ không có đường sống ở Yên Kinh!  
      Thấy đám người Tần Hạo Kiệt hiên ngang cao ngạo đi đến, Hoàng Vỹ Kỳ ra ý bảo người của mình tiến lên, không ngờ Đông Phương Hạ vung tay ngăn lại.

      “Đông Phương Hạ… cậu nhóc cậu cũng thật hay đấy, thể hiện thần uy ở đây lại không nói với tôi! Tôi khinh cậu, cực kỳ khinh cậu!”  

      Người còn chưa đến gần, giọng nói của Tần Hạo Kiệt đã vang lên trước! Anh ta nói xong, còn giơ ngón tay giữa ra với Đông Phương Hạ!  
      Đám người Hoàng Vỹ Kỳ nghe thấy vậy, liền chuyển ánh mắt lên đám người Tần Hạo Kiệt, những người này, chắc là các cậu ấm của Yên Kinh, từ đầu đến chân đều là đồ hàng hiệu xa xỉ, nhưng họ có quan hệ gì với Huyết Lang, sao lại ăn nói như vậy!   
      Đông Phương Hạ cũng giơ ngón giữa lên với Tần Hạo Kiệt, nói: “Tôi không khinh cậu, mà coi thường cậu! Cậu nói cậu tính thời gian, lẽ nào thời gian của cậu tính là đợi người của tôi đánh xong rồi cậu mới tới”.